Độc Tôn Tam Giới

Quan trọng nhất chính là, cho dù là người có tầm mắt cấp bậc này như Khổng Tước đại đế cũng không có bao nhiêu.

Nhìn cục diện, địa vị của Khổng Tước đại đế ở Lưu Ly vương thành có thể nhìn ra, cương vực nhân loại hiện tại không có mấy người có thể có hào tình và nhìn xa trông rộng như Khổng Tước đại đế.

Cũng không biết có mấy người mạch suy nghĩ lại đặt lên trên vận mệnh của nhân loại.

Thời gian an nhàn mười mấy vạn năm, đã làm cho cương vực nhân loại thích ứng loại an nhàn này, thích ứng loại sinh hoạt tự lừa người dối mình này.

Bọn họ biết có Ma tộc, nhưng mà bọn họ cũng không muốn trực diện đối mặt với những thứ này. Trong lòng bọn họ đều cảm thấy may mắn, đều cảm thấy Ma tộc đã bị đánh bại ở thời đại thượng cổ, bị phong ấn, vậy không có khả năng nào nhấc lên gợn sóng.

Cho dù một ngày kia Ma tộc ngóc đầu trở lại, ai cũng không cảm thấy vận khí mình sẽ kém như vậy, bộc phát trong cuộc đời mình.

Cho nên, cường giả lo xa, nhìn ra trông rộng như Khổng Tước đại đế, kỳ thực cũng không có mấy.

Đây cũng là vấn đề lớn nhất của cương vực nhân loại hiện tại.

Đương nhiên đứng ở góc độ Giang Trần, hắn tiến vào Man Hoang, phát hiện ra động tĩnh của Ma tộc, cho nên nhận thức của hắn so với đại đa số người đã khắc sâu hơn một ít.

Nghĩ tới đây Giang Trần nhịn không được nói:

- Tiền bối, trước đây không lâu ta từng đi qua Man Hoang, địa phương phong ấn Ma tộc một lần, tiến vào địa phương phong ấn.

- Cái gì?

Thanh âm của Thiên Côn thượng nhân đột nhiên biến đổi, kinh ngạc không thôi, dồn dập hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi tiến vào Man Hoang chi địa? Tiến vào địa phương phong ấn?

- Đúng vậy a.

Giang Trần gật gật đầu:

- Phong ấn man hoang đã bắt đầu xuất hiện lỗ hổng. Trước đó cũng có không ít võ giả tiến vào, thậm chí còn mang ra Mộc Ma cổ trùng của Mộc Ma nhất tộc. Cũng may vãn bối phát hiện sớm, kịp thời trừ đi mối nguy hại này. Hiện tại vãn bối ở Lưu Ly vương tháp cũng làm ra một ít bố trí. Nhưng mà những bố trí này nhiều lắm cũng chỉ là phòng ngừa Mọc Ma cổ trùng thẩm thấu. Đối với sự thâm nhập của Ma tọc khác lại vô năng. Khó mà đề phòng được toàn bộ.

Thiên Côn thượng nhân thì thào mắng:

- Ma kiếp tiếp đến, Ma kiếp sắp tới gần. Giang Trần, ngươi nhanh nói xem, ngươi ở trong Man hoang nhìn thấy những thứ gì?

Giang Trần cũng không dấu diếm, đem tất cả những thứ mình nhìn thấy trong Man Hoang chi địa nói qua một lần.

- Lúc ta rời khỏi Man Hoang, dùng trận pháp của Đan Tiêu cổ phái, bổ sung lỗ hổng của phong ấn. Võ giả bình thường rất khó phá được.

- Đúng, chuyện này ngươi làm rất đúng. Nhưng mà như vậy cũng chỉ có thể phòng ngừa nhân loại tự dẫn xác vào làm đồ ăn cho Ma tộc. Cường giả Ma tộc chính thức thức tỉnh, cường độ trận pháp kia của ngươi vẫn không đủ a.

Thiên Côn thượng nhân thở dài nói:

- Ngươi thu được truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, thú vị, rất thú vị a. Xem ra tiểu tử ngươi quả nhiên là người có Đại khí vận. Lão phu thuận tiện cũng nhắc nhở ngươi. Trong sáu thủ hộ giả của Lục cung truyền thừa, có một người chính là cường giả của Đan tiêu cổ phái. Đến lúc đó ngươi gặp hắn chính là một đại cơ duyên.

- Ồ? Tiền bối, Đan tiêu cổ phái vẫn còn người sống sót sao?

Thoáng cái Giang Trần bị câu dẫn ra sự hiếu kỳ của mình.

- Nói gi vậy? Chẳng lẽ Đan tiêu cổ phái đều hết hết rồi sao?

Giang Trần bất đắc dĩ, đành phải đem văn tự trên tấm bia đá của Đan Tiêu cổ phái nói qua một lần.

Thiên Côn thượng nhân nghe xong nghiêm túc, bắt đầu kính nể, tán thán nói:

- Thấy không? Đây là khí tiết của cường giả thượng cổ. Đây là khí độ của tông môn thượng cổ. Đan Tiêu cổ phái cho dù ở thời kỳ thượng cổ chỉ là tông môn ở tầm nhị lưu và nhất lưu, thế nhưng ở trên phương diện trận pháp nhất đạo vẫn có địa vị tầm thường. Chỉ là một tông môn đối mặt với Ma tộc xâm lấn như vậy lại có thể xuất binh quy mô lớn, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.

Không cần Thiên Côn thượng nhân nói, đối với khí tiết của Đan Tiêu cổ phái, Giang Trần cũng cảm thấy bội phục.

- May mà khu vực ngươi tiến vào trước đó chính là khu vực biên giới của trận chiến trừ ma thượng cổ. Ma tộc bị phong ấn không có đẳng cấp quá cao. Ít nhất không có ma đầu Thiên Vị, càng không có Ma chủ.

Thiên Côn thượng nhân thở dài nói tiếp:

- Nhưng mà coi như là một ít Ma Đế và Ma Hoàng, một khi thức tỉnh, dùng hiện trạng chia rẽ của cương vực nhân loại như hiện tại, chỉ sợ cũng phải lành ít dữ nhiều.

Điểm này Giang Trần cũng không phủ nhận.

Hiện tại cương vực nhân loại, từ bát vực tới hạ vực, trung vực, bầu không khí đều cực kỳ không tốt, nội chiến cực kỳ mãnh liệt, không đoàn kết.

Nếu như quả thực có tai kiếp Ma tộc xuất hiện, tuyệt đối có thể nhẹ nhõm xé tan cương vực nhân loại.

Nhưng mà sự thực là như vậy, cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng của một người, dù ai cũng không có cách nào ngăn cản được đại thế như vậy. Nói không chừng, loại thế cục này quả thực đúng là không phá thì không xây được.

Đã suy yếu tới tình trạng thế này, nói không chừng một hồi tai kiếp, lại có thể khiến cho nhân tộc tỉnh táo hơn một chút.

- Tiểu tử, ngươi nói Khổng Tước đại đế, có chút ý tứ. Nhưng mà chỉ dựa vào một Khổng Tước đại đế, nhất định còn xa không đủ. Bây giờ ngươi có thể tiến vào Lưu Ly vương tháp kỳ thực cũng thuận theo thiên mệnh mà sinh, mang theo đại khí vận mà tới. Cho nên lão phu rất hy vọng ngươi có thể chinh phục được Lục cung truyền thừa, trở thành tân chủ nhân của Lưu Ly vương tháp. Lão hỗn đản kia tuy rằng đáng giận, thế nhưng trước mặt Ma tộc hắn lại trải phái rõ ràng. Hắn kiến tạo Lưu Ly vương tháp này là muốn lưu ljai truyền thừa. Bởi vì hắn biết rõ, trận chiến với Ma tộc, hắn là một trong những người đứng đầu nhân tộc, tùy thời cũng có thể bị hi sinh. Hơn nữa hắn cũng có giác ngộ của một con tốt bị hi sinh. Điểm này khiến cho tuy rằng lão phu chán ghét hắn, thế nhưng lại khong thống hận hắn được.

Thiên Côn thượng nhân khẽ thở dài, nói:

- Hiện tại xem ra, có lẽ lúc trước hắn giam cầm chúng ta chưa chắc đã là sai. Đối với chúng ta mà nói có lẽ không công bằng, nhưng mà từ tình huống lâu dài xem ra, lựa chọn này của hắn không có vấn đề gì. Truyền thừa thượng cổ nếu như rơi vào tay những kẻ nhu nhược kia, thì có thể làm được gì cơ chứ?

Tuy rằng Giang Trần còn không biết người kiến tạo Lưu Ly vương tháp là ai, thế nhưng không thể nghi ngờ người này chính là một vị cường giả vĩ đại.

Nếu không hắn giam cầm Thiên Côn thượng nhân mười mấy vạn năm, tuy rằng Thiên Côn thượng nhân chửi bới hắn, thế nhưng lại không hận hắn, đây tuyệt đối là một người có nhân cách, mị lực vĩ đại mới có thể khiến cho Thiên Côn thượng nhân như vậy.

- Được rồi, nói nhiều như vậy, thứ tiểu tử ngươi có thể hiểu có lẽ cũng đã biết. Kế tiếp ngươi định bắt đầu khiêu chiến Thiên Côn cung hay là đi ra ngoài chuẩn bị một chút?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui