Độc Tôn Tam Giới

Bởi vì Thưởng Kim lôi đài chỉ có thời gian mười lăm ngày, cho nên càng về sau thời gian càng ít. Cơ hội cũng càng ít. Cho nên tất cả mọi người càng về sau càng gấp gáp, nhiều người tới hơn.

Ngày hôm sau, tiền tới tay Giang Trần đã đạt tới sáu ngàn vạn Thánh linh thạch.

Ngày thứ ba đột phá, trực tiếp hơn ức.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu, thu nhập tương đối ổn định, không sai biệt lắm với ngày thứ ba, chỉ loanh quanh ở định mức một ức tới một ức năm ngàn vạn Thánh linh thạch.

Ngày thứ bảy không biết bị cái gì kích thích, Thưởng Kim lôi đài này lần nữa náo nhiệt lên.

Ngày hôm nay, không ngờ bên Giang Trần lại xuất hiện vấn đề cửu cấp.

Trên thực tế bên Vô Song đại đế, mỗi ngày đều có vấn đề cửu cấp. Bởi vì có bốn chữ vàng Vô Song đại đế này, rất nhiều người đều tin tưởng Vô Song đại đế, cho nên những nhiệm vụ thượng đẳng, chỉ cần là võ đạo, trên cơn bản đều tìm Vô Song đại đế.

Bên Thanh Phượng Đan Vương cũng tiếp nhận qua hai vấn đề cửu cấp.

Mà ngay cả Vương Học Thông đại sư cũng tiếp nhận một vấn đề cửu cấp.

Mà bên Giang Trần, mãi tới ngày thứ bảy mới nghênh đón vấn đề cửu cấp đầu tiên. Vấn đề này lại là vấn đề mà ngay cả bên Vương Học Thông đại sư cũng không có cách nào giải quyết.

Đây là phương diện về linh thú. Người rao ấn đề là một đệ tử quyền quý của Đan Hỏa thành, địa vị không tầm thường, tương đương với cấp bậc đại phiệt của Lưu Ly vương thành.

Loại thiếu gia ăn chơi này, nhiều tiền, thế nhưng tính tình cũng không dễ chịu.

Giang Trần nhìn đầu linh thú kia.

Đầu linh thú này thoạt nhìn cũng không có vấn đề gì, ánh mắt nhạy cảm, tứ chi mạnh mẽ có lực, toàn thân tràn ngập cảm giác lực lượng bạo tạc.

- Thiệu lôi chủ, bổn thiếu gia nghe nói tiểu tử người có thành tích rất tốt trong lúc tuyển chọn Tổng lôi chủ. Vương Học Thông đại sư cũng khen không dứt miệng về ngươi. Những lôi đài khác không thể trông cậy vào, hắn nói, nếu như người có thể giải quyết vấn đề của ta trong lần Thưởng Kim lôi đài này thì nhất định là ngươi chứ không phải là ai khác. Bổn thiếu gia rất buồn bực, tuổi tác của ngươi cũng không sai biệt lắm với ta là bao. Có thể có được bao nhiêu bổn sự cơ chứ? Khiến cho lão nhân Vương Học Thông kia cũng khen không dứt miệng về ngươi. Tiểu tử ngươi rốt cuộc cho hắn uống thứ gì vậy? Hay là nói, có phải hắn là con riêng của hắn hay không?

Không thể không nói, loại thiếu gia ăn chơi này không biết nhìn người, chẳng những thái độ ngạo mạn, miệng còn đặc biệt thối, hoàn toàn không có ý định giữ mồm giữ miệng.

Vẻ mặt Giang Trần lạnh nhạt:

- Các hạ tới cầu người sao? Sao ta cảm thấy như là ngươi tới bán miệng vậy?

Tên thiếu gia ăn chơi kia cười ha hả, nói:

- Một chút đùa vui ấy cũng không chịu được sao? Được được, coi như bổn thiếu gia nói sai. Tiểu tử ngươi nhìn xem, đầu Thôn Vân Hổ của ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thoạt nhìn vô cùng hung mãnh, thế nhưng mỗi ngày ta đều cảm giác nó có chút là lạ.

Giang Trần nở nụ cười khinh miệt

- Ngươi trở về đi.

Tên thiếu gia ăn chơi kia sững sờ, vẻ mặt bất thiện nói:

- Có ý gì?

- Không có ý gì, ta không muốn tiếp đón ngươi, được chứ?

Đối với loại người quần là áo lượt như vậy, hắn không có bất kỳ hảo cảm nào.

Đương nhiên, hắn cũng nhìn ra được, thế lực sau lưng tiểu tử này nhất định có địa vị cực cao ở Đan Hỏa thành, đoán chừng ngay cả người Tịnh Phần điện cũng phải cho gia tộc hắn vài phần mặt mũi.

Nhìn thấy thái độ của Giang Trần như vậy, tiểu tử này lập tức dựng đứng lên, nói:

- Tiểu tử, ngươi ngồi ở đây bổn thiếu gia gọi ngươi một tiếng Tổng lôi chủ. Rời khỏi đây ngươi ngay cả cái rắm cũng không được tính. Ở Đan Hỏa thành này, ngươi định ra vẻ ngưu bức với bổn thiếu gia a.

Nếu như hắn ta ăn nói ngưu bức như vậy thì Giang Trần cũng là người ăn mềm chứ không ăn cứng.

Nhưng mà hắn ghét nhất loại tính tình nhưu vậy, hoàn toàn khiến cho Giang Trần không thoải mái, là loại người Giang Trần ghét nhất.

- Lăn.

Giang Trần nói một chữ rất đơn giản, chỉ có một chữ, thế nhưng một chữ này giống như có khí thế lôi đình vạn quân, giống như kim loại va chạm, khiến cho bốn phía Thưởng Kim lôi đài rung chuyển.

Nhìn thấy bên này có động tĩnh, người phụ trách duy trì Tịnh Phần điện lập tức chạy tới, nhìn thấy tên thiếu gia ăn chơi kia và Giang Trần có chút không đúng, vội vàng đi lên khuyên can.

Tên thiếu gia ăn chơi kia hiển nhiên đã điên, nhìn thấy tất cả mọi người nhìn qua bên này, hắn lại bị một kẻ bên ngoài quát vào mặt, hắn cảm thấy mặt mũi mình đã mất hể.

Hắn giận tím mặt, đưa ngón trỏ lên, chỉ về phía Giang Trần nói:

- Tốt, tốt, tốt. Ngươi gọi là Thiệu Uyên đúng không? Bổn thiếu gia sẽ nhớ kỹ ngươi.

Người phụ trách của Tịnh Phần điện vội tiến lên phía trước nói:

- Nam Cung thiếu gia, ở đây là Thưởng Kim lôi đài, mong thiếu gia giữ tỉnh táo.

Tên thiếu gia kia nổi danh là quần là áo lượt trong Đan Hỏa thành, tính tình bướng bỉnh, ngay cả mặt mũi Tịnh Phần điện hắn chưa chắc đã cho.

- Giữ cái rắm? Tiểu tử này có địa vị gì? Tịnh Phần điện các ngươi tuyển lôi chủ thế nào vậy? Loại người không có giáo dục như vậy, không có trình độ như vậy sao có thể trà trộn vào đây? Lại chiếm lấy hai vị trí Tổng lôi chủ? Loại súc sinh thô lỗ này, lại dám vô lễ với bổn thiếu gia, các ngươi nói khoản sổ sách này nên tính toán thế nào đây?

Tên cao tầng Tịnh Phần điện kia vội nói:

- Nam Cung thiếu gia, yên lặng một chút, yên lặng một chút. Cho ta mặt mũi, cho Tịnh Phần Điện ta mặt mũi a.

- Chó má, cho ngươi mặt mũi, ai cho ta mặt mũi?

Tên Nam Cung gì đó này mặt đỏ bừng, nhìn tư thế hiển nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.

Lúc này cao tầng của Tịnh Phần điện cũng không ngừng tới đây. Cao Phó điện chủ nghe nói Thưởng Kim lôi đài có biến cố, cũng nhanh chóng chạy tới.

- Nam Cung hiền chất, ngươi làm gì vậy?

Cao Phó điện chủ này có giao tình với tộc trưởng Nam Cung gia tộc của Nam Cung Bình này, quan hệ còn không kém.

Đây cũng là nguyên nhân gì sao Nam Cung Bình này dám giương oai. Hắn cảm thấy Cao Phó điện chủ nhất định sẽ đứng bên hắn.

- Cao bá bá, tên tiểu tử này từ đâu bỗng nhiên xuất hiện vậy. Tên quê mùa này không có bổn sự, tình tình còn không nhỏ. Lại dám hô to gọi nhỏ với tiểu chất. Ngài nói xem, từ bé tới giờ Nam Cung Bình ta đã từng chịu ủy khuất như thế này chưa? Bảo ta lăn? Người ở Đan Hỏa thành có thể bảo bổn thiếu gia xéo đi quả thực không nhiều lắm. Tiểu tử ngươi tính là thứ gì?

Nam Cung Bình thực sự là người điên. Thấy Cao Phó điện chủ xuất mã, hắn càng thêm kiêu căng không ai bì nổi, lại kêu la một trận với Giang Trần, thoạt nhìn tùy thời có thể xông lên vậy.

Giang Trần nhíu mày, im lặng một cách thần kỳ. Mà hắn chỉ lạnh nhạt nhìn Cao Phó điện chủ. Hắn muốn nhìn một chút, Phó điện chủ của Tịnh Phần điện này xử lý chuyện xảy ra trên Thưởng Kim lôi đài thế nào. Bị người ta đả quán ở chỗ này, bọn họ sẽ có thái độ gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui