Độc Tôn Tam Giới

́nh thảo.

Giang Trần và ba đại tiền bối ngồi cùng một chỗ. Tuy rằng sau lưng cũng có một ít tranh luận. Thế nhưng ai cũng không dám ở trước mặt nghị luận cái gì. Nhìn ba đại tiền bối đều coi trọng người trẻ tuổi kia như vậy, người bên cạnh quả thực khó mà nói được cái gì.

Thực tế rất nhiều người còn nghe nói, Vô Song đại đế rất thưởng thức người trẻ tuổi kia, vì người trẻ tuổi kia, thậm chí còn không tiếc đắc tội với một ít thế lực trong Đan Hỏa thành.

Hiện tại có rất nhiều tin tức nho nhỏ về g t, đều nói là rất nhiều thế lực quyền quý trong Đan Hỏa thành, thậm chí là thế lực đại đế muốn lôi kéo người trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiện này. Nhưng đều bị người trẻ tuổi kia cự tuyệt.

Thậm chí một ít thế lực còn muốn vừa đấm vừa xoa, dùng một ít thủ đoạn không dễ nhận ra, kết quả VÔ Song đại đế không chút khách khí, trực tiếp ra mặt dọn dẹp.

Những tin tức này mặc dù chỉ là tin đồn vụng trộm, thế nhưng những tin đồn này tuyện đối không có khả năng không có một chút căn cứ nào. Bởi vì có câu nói gọi là không có lửa làm sao có khói.

Những tin đồn truyền ra ngoài này nhất định là có đạo lý riêng của nó.

Tuy rằng không biết Vô Song đại đế tại sao phải coi trọng người trẻ tuổi kia như vậy, nhưng từ tình huống cười cười nói nói của Vô Song đại đế với người trẻ tuổi kia xem ra, những tin đồn kia nhất định có căn cứ của nó.

- Thiệu huynh đệ, nhân khí của ngươi hiện tại so với lão Vương ta còn cao hơn a.

VƯơng Học Thông đại sư cười hắc hắc, trêu Giang Trần.

Thanh Phượng Đan Vương cũng vô cùng đồng cảm nói:

- Lão phu cũng thấy thế, giống như những thế lực của Đan Hỏa thành này đều hận không thể chạy tới cướp ngươi đi. Lão phu nhìn vào cũng cảm thấy có chút đỏ mắc a.

Thanh Phượng Đan Vương tuy rằng khi nói có khoa trương một chút, thế nhưng quả thực cũng có đạo lý của nó.

Giang Trần cười khổ:

- Có lẽ thứ bọn họ coi trọng là khoản tài phú mà ta kiếm được từ Thưởng Kim lôi đài a.

Vô Song đại đế cười nói:

- Tiểu tử ngươi không cần phải khiêm nhường, Đan Hỏa thành có thể trở thành nơi hạch tâm của bát vực, khát vọng đối với nhân tài của bọn họ tuyệt đối không phải là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng ra được. Tài phú trên người ngươi tuy rằng thực sự hấp dẫn, thế nhưng đối với những thế lực đỉnh cấp kia mà nói, nhân tài so với tài phú còn quan trọng hơn.

- Vô Song đại đế nói chí phải. Có lẽ Đan Hỏa thành đã quá lâu rồi không xuất hiện người kiệt xuất như ngươi. Cho nên bọn họ mới khó trách khỏi có chút vội vàng như vậy.

Thanh Phượng Đan Vương cũng nói.

Vương Học Thông cười hắc hắc:

- Thiệu huynh đệ, nếu như ngươi thực sự định dừng lại lâu ở cương vực nhân loại. Lão phu cảm thấy Đan Hỏa thành là lựa chọn tốt nhất.

Vương Học Thông đại sư dù sao cũng là người Đan Hỏa thành, hắn cùng với Vô Song đại đế không giống nhau. Hắn đối với Đan Hỏa thành mà nói, có cảm giác là nhà rất nậng.

Cho nên hắn kìm lòng không được mà muốn thay Đan Hỏa thành nói chuyện.

Không đợi Giang Trần mở miệng, Thanh Phượng Đan Vương lại lắc đầu:

- Ta lại cảm thấy, loại người như Thiệu huynh đệ, ở nơi nào cũng có thể đại phóng quang mang. Hơn nữa tuy rằng Đan Hỏa thành là nơi hạch tâm của cương vực nhân loại, thế nhưng cũng chưa chắc là nơi cuối cùng Thiệu huynh đệ đi qua.

Vô Song đại đế khen:

- Thanh Phượng nói đúng, Đan Hỏa thành mặc dù tốt, thế nhưng không phải là nơi mà Thiệu huynh đệ dừng chân trường kỳ.

Mấy người cười cười nói nói, thỉnh thoảng có một ít quyền quý Đan Hỏa thành tới lôi kéo làm quen, khách khí chào hỏi với bốn người.

Biểu hiện trên mặt Vô Song đại đế lạnh nhạt, cũng không cự tuyệt người ta ngoài ngàn dặm, cũng không có nhiệt tình quá mức.

Ngược lại Vương Học Thông đại sư vô cùng khách khí, có thể trò chuyện với những người này mấy câu. Về phần Thanh Phượng Đan Vương, tính tình của hắn vốn rất thối, hỉ nộ ái ố biểu đạt trực tiếp trên mặt.

Trong lúc mấu chốt này hiển nhiên hắn không muốn những người khác tới quấy rầy hắn, cho nên đối với những khách không mời mà tới kia, biểu hiện so với Vô Song đại đế còn lãnh đạm hơn.

Nhưng mà hắn và Vô Song đại đế giống nhau, đều có tư cách để làm vậy.

Ở Đan Hỏa thành, không biết có bao nhiêu thế lực đã từng lôi kéo qua Thanh Phượng Đan Vương, thế nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy Thanh Phượng Đan Vương cũng không tìm thế lực nào mà nương tựa.

Những thế lực kia nhìn thấy Vô Song đại đế và Thanh Phượng Đan Vương có biểu hiện lạnh nhạt như vậy cũng thức thời ngoan ngoãn an vị, không tới quấy rầy nữa.

Chỉ một lúc sau, Cao PHó điện chủ của Tịnh Phần điện đi lên đài, tuyên bố đấu giá hội chính thức bắt đầu.

Người chủ trì đấu giá hội là một đấu giá sư vô cùng chuyên nghiệp của Tịnh Phần điện. Dáng người cực kỳ nóng bỏng, là nữ tử mị hoặc từ tận bên trong.

Người Tịnh Phần định gọi nàng là Mạn phu nhân.

Mạn phu nhân này vừa lên đài, bầu không khí ở bên trong lập tức như nổ tung. Những khách nhân tham dự đấu giá hội ở khu bình thường kêu la om sòm, không ngừng rống lên.

Mạn phu nhân hiển nhiên đối với loại trường hợp này không xa lạ một chút nào, mị hoặc mà không tầm thường, thoải mái tiếp nhận sự hoan hô của mọi người.

- Chư vị khách quý, Thưởng Kim lôi đài ngàn năm khó gặp vừa mới chấm dứt. Mượn cơ hội này, quy cách của đấu giá hội chúng ta cũng tăng lên rất nhiều. Lần này chúng ta may mắn mời được rất nhiều tiền bối cao nhân tới. Mời rất nhiều thế lực cự đầu Đan Hỏa thành tới, hy vọng mọi người có một đêm vui vẻ.

Thanh âm giòn giã của Mạn phu nhân vang vọng, làm cho người ta nghe qua cảm thấy vô cùng thoarai mái. Thanh âm kia giống như thoáng cái có thể đánh trúng tâm khảm, khiến cho người ta trong lúc vô hình bị thanh âm của nàng ta hấp dẫn.

- Nữ nhân này không đơn giản.

Vương Học Thông đại sư thấp giọng tán thán một câu.

Thanh Phượng Đan Vương không có chút biểu hiện nào trên mặt, hiển nhiên cũng không quá ưa thích nữ nhân gọi là Mạn phu nhân này.

Vô Song đại đế lạnh nhạt cười, quay sang hỏi Giang Trần:

- Tiểu gia hỏa, lần này ngươi tham dự đấu giá hội này liệu có phải có đồ vật đặc biệt yêu thích muốn cạnh tranh hay không?

Giang Trần cũng không phủ nhận, gật gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Vô Song đại đế thấy Giang Trần thản nhiên thừa nhận như vậy, hắn cười cười, bỗng nhiên vươn tay vỗ bả vai Giang Trần:

- Nếu như cần lão phu ra mặt, cứ mở miệng.

Giang Trần cũng không sĩ diện, chỉ gật đầu.

Thanh âm của Mạn phu nhân lần nữa vang vọng:

- Vật đấu giá đầu tiên hôm nay chính là một gốc linh dược Thiên cấp. Gốc linh dược Thiên cấp này chính là nguyên liệu chủ yếu luyện chế Thánh Tiếu đan, Thiên Oánh thảo.

Thiên Oánh thảo?

Mọi người nghe vậy quả thực đều khẽ giật mình. Đây mới là kiện đồ vật đấu giá đầu tiên đã trân quý tới bực này? Một gốc linh dược Thiên cấp cũng không phải là đồ vật bình thường.

Cho dù là linh dược Thiên cấp bình thường thì ít nhất cũng phải có cái giá khởi điểm là mấy ngàn vạn Thánh linh thạch. Đây còn chưa tính cái giá sau khi điên cuồng cạnh tranh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui