Độc Tôn Tam Giới

Giang Trần nói ngắn gọn:

- Lúc trước ta xác thực bị Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết, bất quá bọn hắn không có mang đến cho ta quá nhiều phiền toái. Về sau ta dưới cơ duyên xảo hợp, đi Lưu Ly Vương Thành.

- Ngươi quả nhiên đi Lưu Ly Vương Thành? Ta nghe người ta nói, Bất Diệt Thiên Đô ở bên ngoài Lưu Ly Vương Thành chặn đánh ngươi, chính là vì phòng ngừa ngươi chạy trốn tới Lưu Ly Vương Thành.

- Ân, lúc ấy nếu không có Lưu Ly Vương Thành Vi gia công tử trợ giúp, ta cũng không vào được Lưu Ly Vương Thành.

- Hảo hảo, cái này như ngươi nói, người hiền đều có Thiên Tướng. Ngươi tiến vào Lưu Ly Vương Thành, về sau lại đi nơi nào? Những năm này, biến hóa của ngươi rất lớn a. Vi phụ cũng thiếu chút nữa nhận không ra ngươi rồi.

Giang Phong cũng thập phần hưng phấn, từng phụ thân đều có dã vọng mong con hơn người.

Mà hạnh phúc lớn nhất, không ai qua được chứng kiến con mình lớn lên thành Long.

- Hài nhi đi Lưu Ly Vương Thành, liền cơ hồ không có ly khai. Trước đây ít năm, một mực đều ở Lưu Ly Vương Thành. Ở đó, hài nhi đã có thế lực, kết giao bằng hữu của mình. Hôm nay hài nhi còn có một tầng thân phận. Gọi là Chân Thạch Chân Đan Vương.

Trong nội tâm Giang Phong lộp bộp thoáng một phát, trong mắt đột nhiên bắn ra sắc thái khó có thể tin:

- Trần Nhi ngươi nói cái gì? Chân Đan Vương? Cái Chân Đan Vương đả bại Đan Hỏa Thành Kê Lang Đan Vương kia sao?

Giang Trần cười khổ nói:

- Phụ thân cũng biết việc này?

- Người nào không biết việc này? Mỗi nơi hẻo lánh của Thượng Bát Vực, đều đang nói chuyện này. Trần Nhi, ngươi nói Chân Đan Vương kia, chính là ngươi?

Giang Trần cười cười, cũng không phủ nhận:

- Là hài nhi. Bởi vì hài nhi tạm thời không muốn bạo lộ thân phận của mình, miễn cho ảnh hưởng đại kế trùng kiến của Đan Càn Cung, cũng không muốn bởi vậy liên lụy Lưu Ly Vương Thành.

Giang Phong hít sâu một hơi, hiển nhiên tin tức bất thình lình, chấn đến hắn có chút cháng váng, liên tục hít sâu mấy cái, Giang Phong mới miễn cưỡng ổn định cảm xúc, hào hứng cực cao, một quyền nện ở trên bờ vai Giang Trần:

- Hảo tiểu tử, Giang Phong ta cả đời cũng không nghĩ qua, con của ta, vậy mà sẽ lợi hại như vậy. Khá lắm, Chân Đan Vương, ha ha, Chân Đan Vương nổi tiếng thiên hạ, dĩ nhiên là nhi tử của Giang Phong ta, ta nhìn người Nguyệt Thần Giáo, còn dám xem thường chúng ta không? Hài nhi, ta nghe nói, trước đây ít năm, ngươi bị Lưu Ly Vương Thành Khổng Tước Đại Đế lập làm Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ?

Đừng nhìn Giang Phong tìm hiểu tin tức khắp nơi, trên thực tế, hắn đối với tin tức ngoại giới vẫn là rất quan tâm.

Sự tình Giang Trần bị lập làm Thiếu chủ, đã xảy ra rất nhiều năm. Những năm này, đã sớm truyền khắp Nhân loại cương vực.

Dù sao, sau khi Giang Trần bị lập làm Thiếu chủ, còn tiến nhập Lưu Ly chủ tháp.

Vài năm thời gian, đầy đủ để tin tức này tiếp tục lên men, truyền khắp mỗi nơi hẻo lánh rồi. Ngay lúc đó, Giang Phong chỉ là coi tin tức này trở thành bát quái đến nghe.

Hắn nằm mơ chỉ sợ cũng không nghĩ qua, Chân Đan Vương kia sẽ là con của mình.

Giang Trần cũng không phủ nhận, gật đầu nói:

- Là có việc này. Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ, cái thân phận này hoàn toàn chính xác rất dọa người. Bất quá, trọng trách trên vai cũng không nhẹ.

- Người trẻ tuổi còn sợ gánh trọng trách? Ta nghe nói, Khổng Tước Đại Đế là Lưu Ly Vương Thành đệ nhất Đại Đế. Tượng trưng cho địa vị Vô Thượng của Lưu Ly Vương Thành. Nói cách khác, ngày sau ngươi sẽ khống chế quyền hành của Lưu Ly Vương Thành a? Hắc hắc hắc hắc, nói như vậy, Nguyệt Thần Giáo tính toán cái gì chứ?

Trong giọng nói của Giang Phong, lập tức tràn đầy kiêu ngạo.

Nhi tử có tiền đồ như vậy, làm cha có thể không cao hứng sao? Có thể không hãnh diện sao?

Những năm này, mỗi lần hắn nhớ tới xuất thân của thê tử, nhớ tới biểu lộ khinh miệt của những người mang thê tử đi kia, trong lòng của hắn liền vô cùng đau đớn.

Loại tư vị bị người coi rẻ, bị người coi là con sâu cái kiến này, giày vò lấy linh hồn của hắn.

Hắn cũng biết, đó là một loại chênh lệch rất khó bổ khuyết. Giang Phong hắn cũng thừa nhận điểm này. Cho nên, hắn chỉ có thể gửi hi vọng ở tình cảm của thê tử đối với hắn không quên.

Thế nhưng mà, từ xưa hôn nhân đều chú ý môn đăng hộ đối, nếu như thê tử thật là huyết mạch của đỉnh cấp thế lực, coi như mình tìm được nàng, có thể bảo vệ nàng sao?

Nói thật, Giang Phong cũng không quá lạc quan.

Thế nhưng mà, tất cả lo lắng, phiền muộn, đến khi hắn biết rõ địa vị hôm nay của nhi tử, hết thảy vấn đề đều không còn là vấn đề.

Tựa như hắn nói, nếu như nhi tử khống chế quyền hành của Lưu Ly Vương Thành, Nguyệt Thần Giáo lại coi là cái gì?

Một cái Lưu Ly Vương Thành, ít nhất bằng hai ba cái Nhất phẩm tông môn.

Mà Nguyệt Thần Giáo, chẳng qua là một Nhất phẩm tông môn mà thôi. Cùng Lưu Ly Vương Thành căn bản không phải một cấp độ.

Phụ bằng tử quý, đến lúc đó, Nguyệt Thần Giáo ai dám ngăn trở vợ chồng mình đoàn tụ? Ai dám chia rẽ cha mẹ của Lưu Ly Vương Thành chi chủ?

Giang Phong nghĩ tới đây, cũng là nhiệt huyết bành trướng.

Hiện tại hắn rốt cuộc biết, vì cái gì nhi tử một mực bình tĩnh như vậy, vì cái gì hoàn toàn không có cảm thấy một nhà đoàn tụ là rất khó khăn, cũng vì cái gì dám hướng hắn cam đoan tất sẽ để cho một nhà đoàn tụ.

Đây không phải nhi tử nói bốc nói phét, mà là xác thực có thực lực này.

Nghĩ tới đây, tâm tình của Giang Phong thật tốt.

Nếu không phải còn có một nhi tử lưu lạc ở bên ngoài, không biết tung tích, Giang Phong cơ hồ muốn cười ha hả rồi.

- Đúng rồi, Trần Nhi, thời điểm ngươi đi Thập Tuyệt khu, ta xem những người kia rất kiêng kị các ngươi. Đám người kia, đều là hung hãn chi đồ, đều là nhân vật lợi hại nhất hắc lao. Ngươi nói tu vi của ngươi bây giờ chỉ là nửa bước Hoàng cảnh, vì cái gì bọn hắn lại kiêng kị ngươi như vậy?

Giang Phong chợt nhớ tới một chuyện, không khỏi có chút nghi vấn.

- Ha ha, bọn hắn kiêng kị ta chỉ là một phần nhỏ. Kiêng kị Mạch lão ca, mới là trọng yếu nhất. Mạch lão ca là cường giả Đại Đế, cường giả đỉnh tiêm trong tán tu… Vô Song Đại Đế.

- À? Vô Song Đại Đế?

Giang Phong há to mồm, hắn tự nhiên nghe qua tên tuổi của Vô Song Đại Đế, làm một tán tu, hắn như thế nào lại không biết uy danh của Vô Song Đại Đế?

Thế nhưng mà hắn tuyệt đối không thể tưởng được, nhi tử vậy mà có thể mời Vô Song Đại Đế tới cứu mình. Hơn nữa nhìn cái tư thế kia của Vô Song Đại Đế, đối với con mình còn rất thuận theo.

- Trần Nhi, vi phụ nghe nói, Vô Song Đại Đế một mực đặc lập độc hành, hắn như thế nào sẽ...

Trong nội tâm Giang Phong có chút nghi vấn.

- Phụ thân, hài nhi cùng Mạch lão ca vừa thấy đã hợp ý, lẫn nhau đều thập phần thưởng thức, cho nên quan hệ rất mật thiết. Chuyện của hắn chính là chuyện của ta, chuyện của ta Mạch lão ca cũng sẽ không lãnh đạm.

Giang Trần ngược lại không cảm thấy có cái gì không ổn, có lẽ ở người khác xem ra, mình kết giao với một cường giả Đại Đế, là mình chiếm tiện nghi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui