Độc Tôn Tam Giới

́u võ bắt đầu. (1)

- Vậy nghe theo mọi người nói đi. Chưởng khống giả tạm thời đối với Khổng Tước đạo huynh mà nói cũng là một loại tôn trọng.

Tu La đại đế ra vẻ đạo mạo nói.

Niêm Hoa đại đế gật gật đầu, phân phó xuống dưới, bắt đầu chuẩn bị ngọc giản.

Sau đó lại thống kê một chút, trong Lưu Ly vương thành có tám trăm hai mươi sáu nhà chư hầu lớn nhỏ.

- Ở đây có tám trăm hai mươi sáu miếng ngọc giản, đại biểu cho tám trăm hai mươi sáu chư hầu ở đây. Mỗi người các ngươi đều có một ngọc giản. Ngọc giản này có ấn ký độc nhất vô nhị của bổn đế. Các ngươi phải đem cái tên mà các ngươi lựa chọn làm chưởng khống giả tạm thời của Lưu Ly vương thành khắc vào trong ngọc giản. Đến lúc đó tất cả đại đế sẽ cùng nhau kiểm phiếu. Người được số phiếu lớn nhất chính là chưởng khống giả tạm thời của Lưu Ly vương thành, mọi người không có ý kiến gì chứ?

Niêm Hoa đại đế vung tay lên, phân phó đám thủ hạ đem những ngọc giản này phân phát từng cái vào tay mỗi một chư hầu.

- Lão phu nhắc lại một câu, không nên ăn gian. Mỗi một ngọc giản phải có tên tuổi và ấn ký độc nhất vô nhị của các ngươi. Nếu như không có những thứu này thì chính là phiếu bầu không có hiệu quả.

Niêm Hoa đại đế đã phụ trách chuyện này, tự nhiên không thể cho có sơ hở, nếu không cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Không bao lâu sau, trong tay cơ hồ tất cả chư hầu đều nhận được một khỏa ngọc giản.

Mỗi một ngọc giản chưa hẳn đã mang tính quyết định. Nhưng cơ hồ tất cả ngọc giản tụ hợp lại, đối với đại cục Lưu Ly vương thành mà nói lại có ý nghĩa mang tính quyết định.

Niêm Hoa đại đế liếc mắt nhìn Tu La đại đế và Giang Trần, hỏi:

- Nhị vị có cần đi lên nói vài câu hay không?

Tu La đại đế vội vàng nói:

- Không cần, không cần. Lại nói, mọi người cũng đã nghe chán rồi. Vẫn là đi thẳng vào vấn đề đi. Võ giả chúng ta nên trực tiếp, dứt khoát một chút.

Không phải Tu La đại đế không muốn nói, mà hắn biết rõ, nếu như hắn và Chân thiếu chủ này cùng nói một chút, nhất định cuối cùng người chịu thiệt là Tu La đại đế hắn.

Chân thiếu chủ kia rất biết nói chuyện, để cho hắn nói nhiều thêm một câu thì chính là thêm một phần nguy hiểm, để cho hắn kéo thêm được một đám người ủng hộ.

Cho nên Tu La đại đế trực tiếp cự tuyệt.

Giang Trần mỉm cười, có chút nghiền ngẫm nhìn qua Tu La đại đế, lạnh nhạt trả lời:

- Tu La đại đế, ta thấy ngươi dường như có chút khiếp đảm? Ngươi sợ gì vậy? Sợ ta vạch trần sự nhút nhát trong lòng ngươi sao?

Tu La đại đế ngạo nghễ cười:

- Chân thiếu chủ, bổn đế biết rõ ngươi đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nếu như ngươi sợ hãi, bổn đế sẽ xem xét ngươi là một vãn bối mà sẽ chiếu cố ngươi một chút.

- Nhị vị, thu liễm một chút đi. Nếu tiếp tục náo loạn, người phía dưới sẽ chê cười các ngươi.

Niêm Hoa đại đế nhíu mày nhắc nhở.

Giang Trần nhún nhún vai, cũng không có nói cái gì nữa.

Đại hội chư hầu phát triển tới một bước này, những thứ nên làm hắn đều đã làm. Mặc kệ kết quả như thế nào, đều là râu ria, hắn đã sớm có ý định của mình từ trước.

Nếu như thực sự Tu La đại đế đắc thế, Giang Trần cũng không bởi vậy mà không gượng dậy nổi.

Nếu không thì giấu tài vài năm. Giang Trần tin chắc rằng, dùng tốc độ phát triển của mình, nếu như tất cả thuận lợi mà nói, trong vòng trăm năm đột phá Đế cảnh tuyệt đối là chuyện có thể.

Không nói tới việc hắn đột phá Đế cảnh, chỉ cần thực lực hắn tới Hoàng cảnh đỉnh phong, hắn tự tin mình có thể áp đảo Tu La đại đế ở tất cả các mặt.

Đến lúc đó Khổng Tước thánh sơn lại một lần nữa lên nắm quyền khống chế, đây là chuyện vô cùng dễ dàng.

Hiện tại thứ hắn lo lắng nhất là tin tức của Khổng Tước đại đế.

Về phần Tu La đại đế trả đũa, Giang Trần căn bản không sợ. Khổng Tước thánh sơn đã sớm bố trí Cửu Vi Phi Hoa trận.

Trận pháp này ngay cả mấy đại đế cùng thi pháp một chỗ cũng chưa chắc đã phá vỡ được.

Tu La đại đế cho dù có mạnh mẽ tới đâu cũng chưa chắc đã phá vỡ được Cửu Vi Phi Hoa trận kia.

Tiến có thể công, lùi có thể thủ. Đây là nguyên nhân vì sao Giang Trần lại luôn bình tĩnh như vậy.

Nếu như nói thứ Giang Trần còn lo lắng hiện tại chính là Đan Hỏa thành. Nhất là hiện tại hắn lại nhìn thấy Đan Cực đại đế không đơn giản nhìn thấy kia, lại còn có Thiên Đô chi chủ, Bất Diệt Thiên Đô.

Chuyện này khiến cho trong lòng Giang Trần lại càng thêm lo lắng. Người như Tu La đại đế, sớm đã bị Khổng Tước đại đế nhìn rõ, chỉ có dã tâm mà không có khí phách.

Chính là người như vậy, nếu như cấu kết với kẻ thù bên ngoài mà nói, so với việc dẫn sói vào nhà cũng không có gì khác nhau.

Giang Trần thực sự không hy vọng, Khổng Tước đại đế một tay kiến tạo Lưu Ly vương thành ba ngàn năm phồn hoa, lại bởi vì Tu La đại đế dẫn sói vào nhà mà biến thành một vũng nước đục.

Giang Trần bình tĩnh thong dong, trên phương diện nhất định cũng làm ảnh hưởng tới Tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn.

Tứ đại hoàng giả kỳ thực trong lòng hiện tại ít nhiều vẫn có chút lo lắng. Tuy rằng thiếu chủ cũng mời tới không ít giúp đỡ, còn có cường giả tán tu như Vô Song đại đế can tâm tình nguyện làm trợ thủ cho thiếu chủ. Chuyện này khiến cho bọn họ âm thầm bội phục, đồng thời còn tiến thêm một bước lý giải về vị thiếu chủ này.

Thế nhưng mà Tu La đại đế dù sao cũng thành danh ba ngàn năm, cơ hồ là một trong hai người có tư lịch nhất ngoài Khổng Tước đại đế ra.

Người như vậy cho dù không có làm ra cống hiến gì với Lưu Ly vương thành, ba ngàn năm xây dựng ảnh hưởng còn đó, đối với chư hầu vẫn có lực chấn nhiếp lớn.

Đám người chư hầu cầm ngọc giản trong tay, biểu lộ trên mặt ngưng trọng.

Vốn là trận doanh song phương khẩu chiến, cả đám kích thích vô cùng, lúc này ngọc giản tới tay bọn họ, cả đám lại phải nghĩ kỹ một chút.

Ai cũng biết ngọc giản trên tay mình có ý nghĩa thế nào.

Trong lúc nhất thời bầu không khí ở hiện trường trở nên vô cùng nặng nề. Dưới loại không khí này, tất cả mọi người đều không hẹn mà gặp, đều có cảm giác hít thở không thông.

Niêm Hoa đại đế cũng không thúc dục mọi người.

Đôi mắt của Tu La đại đế giống như mắt ưng, gắt gao nhìn chằm chằm vào chư hầu phía dưới. Ngược lại, Giang Trần thì biểu hiện trên mặt không màng danh lợi, cũng không định gây áp lực tâm lý gì cho đám chư hầu phía dưới.

Hắn cũng biết cho dù Tu La đại đế có trừng mắt thế nào, người không chọn hắn cũng không bởi vì ánh mắt kia của hắn mà đi bầu hắn.

Lúc này trong lòng mọi người đều tựa như gương sáng, chọn ai, không chọn ai, trong lòng mọi người đã sớm có quyết định.

Tu La đại đế ngươi đã đi trên con đường hung thần sát ác, thì Giang Trần ta cũng không ngại đi trên con đường bình tĩnh.

Lúc này nếu như một người trẻ tuổi như hắn so hung ác với Tu La đại đế, nhất định không so nổi. Còn không bằng hào phóng một chút.

Ước chừng nửa thời thần trôi qua, từng khỏa ngọc giản không ngừng được đưa tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui