Độc Tôn Tam Giới

̀i đầu tiên muốn trung với Chân thiếu chủ. (1)

- Trường giang sóng sau đè sóng trước. Đây là quy luật tự nhiên, những năm gần đây Khổng Tước đại đế im hơi lặng tiếng, ta thấy có lẽ là trải đường cho Chân thiếu chủ a.

- Đúng vậy, tuy rằng Khổng Tước đại đế rất cường đại, thế nhưng tâm tư của người những năm này quả thực không coi trọng chuyện Lưu Ly vương thành như trước nữa. Người nhất định làm như vậy là bởi vì muốn để cho Chân thiếu chủ sớm thượng vị.

- Tuệ nhãn của Khổng Tước đại đế bệ hạ quả thực lợi hại a. Thiên tài như Chân thiếu chủ, thật không biết người bồi dưỡng thế nào. Lưu Ly vương thành chúng ta có thiên tài như vậy, ít nhất có thể lại hưởng số mệnh một vạn năm a.

Trong Thiếu chủ phủ trên Khổng Tước thánh sơn, tai mắt khắp nơi không ngừng đem dư luận của Lưu Ly vương thành truyền vào tai Giang Trần.

- Thiếu chủ, hiện tại mặc dù trong Lưu Ly vương thành có một chút dư luận nghi hoặc, thế nhưng người ủng hộ thiếu chủ vẫn đại đa số. Tin rằng thiếu chủ có thể dẫn Lưu Ly vương thành đi tới huy hoàng.

- Đúng vậy, một số ít người nghi vấn đều bị đại đa số người dùng nước miếng bao phủ.

Nếu nói người hiện tại cao hứng nhất chính là Tứ đại hoàng giả. Khổng Tước thánh sơn đánh bại Tu La đạo tràng, củng cố địa vị thống trị của Khổng Tước thánh sơn.

Chân thiếu chủ hiện tại, khí chất biểu hiện ra ngoài và thủ đoạn không kém Khổng Tước đại đế năm đó. Thậm chí trên phương diện xử lý các chuyện, phách lực và thủ bút càng mạnh mẽ, so với Khổng Tước đại đế bệ hạ năm đó còn mạnh hơn.

Giang Trần gật đầu nói:

- Tất cả mọi người cứ thoải mái đi. Khởi công xây dựng học viện đan đạo mọi người có ý kiến gì không? Có thể nói sớm một chút. Hiện tại chỉ có người một nhà như chúng ta. Đợi tới lúc chư hầu cùng tham gia thảo luận, mọi người cũng chuẩn bị tâm lý.

- Thuộc hạ không có ý kiến gì. Khởi công xây dựng học viện đan đạo là chuyện tốt. Là chuyện lưu truyền muôn đờn. Chúng thuộc hạ đương nhiên một lòng ủng hộ.

- Chỉ có một chút mà thôi, lúc thu nhận đệ tử phải trung tâm. Phải ủng hộ Khổng Tước thánh sơn, không thể có hai lòng. Những người này ngày sau lớn lên, đều là môn sinh của thiếu chủ, là căn cơ để người khống chế Lưu Ly vương thành. Tuyệt đối phải trung tâm với thiếu chủ mới được.

Vân Trung Minh Hoàng đưa ra ý kiến của bản thân.

Vô Song đại đế cũng gật đầu nói:

- Vân Trung nói rất đúng. Thiếu chủ hiện tại thành lập học viện đan đạo, đương nhiên là cân nhắc về tiền đồ của Lưu Ly vương thành. Nhưng mà xuất phát từ góc độ cá nhân, quả thực phải tăng cường khống chế ở phương diện này. Cho dù là tẩy não bọn chúng cũng phải để cho bọn chúng biết rõ. Chân thiếu chủ mới chính là chủ nhân Lưu Ly vương thành, là người mà bọn họ nhất định phải thuần phục.

- Hoàng Nhi muội tử, muội nói thử xem.

Vô Song đại đế mỉm cười nói với Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi từ khi đánh bại Lý Kiến Thành, cũng khiến cho tất cả người Khổng Tước thánh sơn phải nhìn nàng với con mắt khác. Tất cả mọi người lúc này mới giật mình hiểu rõ, hóa ra vị Hoàng Nhi tiểu tỷ nhu hòa ôn nhu này không ngờ nội tình võ đạo lại thâm hậu như vậy. Bởi vậy mọi người càng thêm tôn trọng nàng.

Lúc này ý kiến của nàng tự nhiên cũng rất quan trọng.

Hoàng Nhi cười nói:

- Ta đồng ý với suy nghĩ của Mạch lão ca. Không phải tư tâm mà vì đại cục Lưu Ly vương thành. Cũng cần dựng lên quyền uy của mình. Nếu không chuyện Tu La đại đế đã có một lần sẽ có lần thứ hai. Lưu Ly vương thành chỉ cần một người có quyền uy là đủ rồi.

Giang Trần cười rộ lên:

- Các người nói như vậy chẳng khác nào ta là bạo quân hay sao?

- Thiếu chủ nói đùa rồi, lão thân cũng thấy bọn họ nói có lý.

Đa Mai minh hoàng tỏ thái độ.

- Đúng vậy a. Thiếu chủ, lần này Tu La đại đế vì sao dám nhảy ra? Còn không phải năm đó Khổng Tước đại đế bệ hạ quá dung túng với hắn hay sao? Như vậy mới tạo ra tính tình nhưu thế. Nếu như ngay từ đầu Khổng Tước đại đế bệ hạ cường thế, ép tới mức hắn không có cơ hội thở dốc, thì làm sao hắn dám làm càn như vậy?

- Đúng vậy, mong thiếu chủ nghĩ lại. Hiện tại tất cả người trong Lưu Ly vương thành đều tôn người làm chủ, Niêm Hoa đại đế và Trấn Nhạc đại đế không có bất kỳ phản đối nào. Đây là cơ hội khó cầu. Thừa cơ củng cố lực ảnh hưởng của người. Chờ khi thanh danh của người thâm nhập vào nhân tâm, cho dù có người muốn phản lại người, cũng không phản nổi.

Vân Trung Minh Hoàng lại khuyên nhủ.

- Mọi người yên tâm đi. Khổng Tước đại đế bệ hạ đã đem trọng trách giao cho ta. Ta chắc chắn sẽ không bỏ dở giữa chừng. Nhưng mà các ngươi cũng không nên hiểu lầm bệ hạ. Vì sao người dung túng cho Tu La đại đế, tất cả đều có nguyên nhân. Nhưng mà lúc này chuyện đã qua rồi, cũng nên cho qua. Mọi người không cần phải nhắc lại nữa. Hiện tại việc cấp bách có hai chuyện, một chuyện là thành lập học viện đan đạo. Việc thứ hai là thẩm tra tin tức của Khổng Tước đại đế bệ hạ. Tuy rằng nói bổn thiếu chủ không tin bệ hạ vẫn lạc. Thế nhưng dùng trực giác của ta, Tu La đại đế dám can đảm nhảy ra, tại sao lại không kiêng dè như vậy? Chỉ sợ việc bệ hạ mất tích có quan hệ rất lớn với hắn. Sự xuất hiện của Đan cực đại đế và Thiên Đô chi chủ kia tuyệt đối không phải là trùng hợp.

Ở đây không có người ngoài, Giang Trần cũng nói ra chi tiết.

Vân Trung Minh Hoàng nhíu mày:

- Ý của thiếu chủ là chẳng lẽ Khổng Tước đại đế bệ hạ đã bị bọn chúng hạ độc thủ?

- Khổng Tước đại đế bệ hạ có tu vi như thế nào chứ? bằng chút thủ đoạn của Tu La này cũng dám lỗ mãng sao?

Mọi người nhao nhao mở miệng, tuy rằng bọn họ cũng thấy lời nói của Giang Trần cũng không phải là không có lý. Thế nhưng mà trải qua thời gian như vậy, bọn họ đối với Khổng Tước đại đế vô cùng tin tưởng. Cơ hồ không tin có người có thể đối phó được với Khổng Tước đại đế bệ hạ.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Chỉ mong đây là ảo giác của ta. Đúng rồi, trong khoảng thời gian này mọi người nên chú ý, cố gắng không nên rời khỏi Lưu Ly vương thành. Ta lo lắng Tu La đại đế kia sẽ chó cùng rứt giậu.

- Đúng, tất cả mọi người nên cẩn thận một chút.

Trấn Tuế Minh Hoàng lại có chút khó hiểu:

- Thiếu chủ, tình huống lúc ấy rất có lợi, vì sao lại không trực tiếp lưu lại Tu La đại đế? Trảm thảo trừ căn tại chỗ? Xóa bỏ tai họa ngầm này?

Giang Trần nhịn không được cười lớn:

- Tình huống lúc ấy giết hắn không dễ. Động thủ với hắn, Đan cực đại đế và Thiên Đô chỉ chủ có lẽ sẽ nhảy vào. Nhân số bên chúng ta tuy rằng nhiều hơn một chút, thế nhưng Niêm Hoa đại đế và Trấn Nhạc đại đế chưa hẳn đã dốc hết toàn lực, có tham dự hay không cũng khó nói. Tình huống như vậy nếu như bổn thiếu chủ hạ lệnh, chỉ cần huyết chiến, lưỡng bại câu thương. Đây tuyệt đối là chuyện mà ta không muốn nhìn thấy nhất. Một khi Lưu Ly vương thành lưỡng bại câu thương, tất sẽ bị người ta áp chế, thậm chí còn không gượng dậy nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui