Độc Tôn Tam Giới

Nhưng Bất Diệt Thiên Đô cùng Nguyệt Thần Giáo quấy chung một chỗ, nói không chừng cũng có mưu đồ.

Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Giang Trần tràn đầy cảnh giác, hỏi:

- Nguyệt Thần Giáo đến là ai?

- Bẩm Thiếu chủ, là Nguyệt Thần Giáo tam giáo chủ, còn có hai gã Thánh Nữ, cùng với một ít tùy tùng.

- Thánh Nữ nào?

Giang Trần đối với sự tình Bất Diệt Thiên Đô và Nguyệt Thần Giáo cùng lúc xuất hiện, hiển nhiên thập phần mẫn cảm, liền hỏi đến tột cùng.

- Một cái là đệ tử của Nguyệt Thần Giáo Đại giáo chủ mới thu nhận Hứa San Thánh Nữ, còn có một là Nguyệt Thần Giáo tam giáo chủ thân truyền đệ tử Tử Quỳnh Thánh Nữ.

- Thanh Tuyền Thánh Nữ không có tới?

Giang Trần nhịn không được hỏi.

- Chỉ có Hứa San cùng Tử Quỳnh nhị vị Thánh Nữ, trên bái thiếp cũng ghi như vậy.

Giang Trần tiếp nhận bái thiếp, nhìn nhìn, khẽ gật đầu. Trong lòng của hắn cũng biết, Nhị giáo chủ kia tính cách cổ quái, đối với Từ Thanh Tuyền bảo hộ quá độ, gọi là ái đồ, nhưng thật ra là chuyên chế.

Loại người bảo thủ điên cuồng như Nhị giáo chủ, nàng làm sao có thể để Thanh Tuyền Thánh Nữ đến Lưu Ly Vương Thành? Lúc trước thời điểm mình cứu chữa Nguyệt Thần Bảo Thụ, còn chọn Từ Thanh Tuyền, để cho nàng làm bạn, điều này càng làm cho Nhị giáo chủ kia nghi thần nghi quỷ.

Giang Trần đối với Nhị giáo chủ, quả thực không có chút hảo cảm gì.

Không nói trước năm đó nàng một tay chia rẻ phụ thân Giang Phong cùng mẫu thân Từ Mộng, chỉ là nàng quản chế Từ Thanh Tuyền như vậy, cũng để cho Giang Trần chịu không được.

Giang Trần đối với thân muội muội Từ Thanh Tuyền, tuy chỉ gặp qua một lần, nhưng đối với tính tình ngây thơ sáng sủa của nàng, là phi thường ưa thích.

Cuối cùng, trong hai người chảy xuôi là cùng một loại huyết mạch, Giang Trần đối với Từ Thanh Tuyền, có một loại cảm giác thân cận tự nhiên, tự nhiên không muốn muội tử của mình, bị một sư tôn bảo thủ như vậy quản chế.

Nếu như chỉ là quản chế trên hành động thì cũng thôi, Giang Trần lo lắng Nhị giáo chủ này không ngừng tẩy não cho Từ Thanh Tuyền, làm cho Từ Thanh Tuyền hoàn toàn vứt bỏ nhân luân đại nghĩa, quên phụ mẫu chi ân. Nếu là như thế, một người êm đẹp, bị huấn luyện thành một Khôi Lỗi tu luyện, không có thân tình, không giảng nhân tình, cái kia sẽ phiền toái.

Cũng may, Từ Thanh Tuyền không phải người như vậy, cũng không có bị Nhị giáo chủ tẩy não thành công. Đây là sự tình Giang Trần cảm giác vui mừng nhất.

Hôm nay, nghe nói Từ Thanh Tuyền không có đại biểu Nguyệt Thần Giáo đến, mặc dù Giang Trần có chút thất lạc, nhưng trong nội tâm lại có chút nhẹ nhõm.

Thanh Tuyền không tới, quan hệ giữa hắn và Nguyệt Thần Giáo, ngược lại có thể càng trực tiếp một ít.

Nếu như Nguyệt Thần Giáo thật sự cùng Bất Diệt Thiên Đô trộn lẫn chung một chỗ, Giang Trần là tuyệt đối không ngại cường thế gõ thoáng một phát. Đương nhiên, nếu như Nguyệt Thần Giáo chỉ là bị Bất Diệt Thiên Đô lợi dụng, vậy thì khác rồi.

- Người của Nguyệt Thần Giáo, dàn xếp ở địa phương nào?

Giang Trần hỏi.

- Hồi bẩm Thiếu chủ, đại biểu của bát đại Nhất phẩm tông môn, đều an bài ở trong Bàn Long đại phiệt phủ năm đó.

Bàn Long đại phiệt phủ, là phủ đệ hiển hách nhất Lưu Ly Vương Thành. Sau khi Bàn Long đại phiệt tấn chức Bàn Long Đại Đế, mở đạo tràng khác, Bàn Long đại phiệt phủ kia liền bỏ trống.

Mà lần thịnh hội này, Bàn Long Đại Đế chủ động cống hiến Bàn Long đại phiệt phủ ra sử dụng. Nên nhớ phủ đệ của Lưu Ly Vương Thành đệ nhất đại phiệt năm đó, là phi thường rộng rãi hiển hách, đừng nói tiếp đãi tám đại tông môn, dù tiếp đãi tám mươi nhà cũng dư xài.

- Đi, mời Bàn Long Đại Đế cùng Vô Song Đại Đế tới gặp ta.

Giang Trần phân phó xuống dưới.

Rất nhanh, Bàn Long Đại Đế cùng Vô Song Đại Đế liền tới. Giang Trần cười nói:

- Nhị vị, ta muốn các ngươi theo ta đi Bàn Long phiệt chủ phủ một chuyến.

- A? Hôm nay chỗ đó đều là đại biểu của Nhất phẩm tông môn, Thiếu chủ muốn đi gặp ai?

Bàn Long Đại Đế mỉm cười hỏi.

- Đại biểu của Nguyệt Thần Giáo.

Giang Trần cười nhạt nói.

- Đại biểu của Nguyệt Thần Giáo đến rồi?

Hiển nhiên Bàn Long Đại Đế còn không có nhận được tin tức.

- Chẳng những Nguyệt Thần Giáo đến, Cửu Dương Thiên Tông cũng tới, Bất Diệt Thiên Đô cũng tới. Bát đại Nhất phẩm tông môn, xem như tề tựu rồi.

Giang Trần cười nói.

- Chậc chậc, bát đại Nhất phẩm tông môn tề tụ. Thiếu chủ, mặt mũi của ngươi thật đúng là lớn a.

Bàn Long Đại Đế thở dài.

Vô Song Đại Đế cũng cười nói:

- Những tông môn này, một cái so một cái tinh. Thiếu chủ cho ra thẻ đánh bạc, khả năng hấp dẫn bọn hắn, bọn hắn không đến mới gọi kỳ quái.

Đang khi nói chuyện, ngoài cửa lại báo:

- Thiếu chủ, đại biểu của Nguyệt Thần Giáo cùng Bất Diệt Thiên Đô dắt tay nhau cầu kiến.

Giang Trần sững sờ, nhưng Bàn Long Đại Đế lại cười nói:

- Xem ra không cần Thiếu chủ đi, người ta đã chủ động tìm tới tận cửa rồi, ha ha, không thể không nói, Thiếu chủ ngươi bây giờ rất có lực hấp dẫn a. Toàn bộ Thượng Bát Vực, đều hận không thể đến cửa luận bàn với ngươi một chút.

Tất cả mọi người cười to.

Giang Trần lại phân phó xuống dưới:

- Trước mời đại biểu của Nguyệt Thần Giáo đến. Người của Bất Diệt Thiên Đô, trước an bài bọn họ đến thiên sảnh chờ, để cho bọn hắn chờ một chút.

Giang Trần cũng không muốn đồng thời tiếp kiến hai nhà này.

Rất nhanh, Nguyệt Thần Giáo tam giáo chủ, mang theo Hứa San Thánh Nữ cùng Tử Quỳnh Thánh Nữ đi vào.

- Tam giáo chủ đại giá quang lâm, Chân mỗ không có từ xa tiếp đón, lỗi lỗi. Hứa San tỷ tỷ, đã lâu không thấy, phong thái của ngươi đại thắng trước kia, thật đáng mừng a.

Giang Trần nói lời này, chẳng khác gì là trực tiếp thừa nhận lúc trước Thiệu Uyên công tử chính là hắn.

Quả nhiên, Hứa San bị Giang Trần nói phá, hai má liền đỏ lên, rặng mây đỏ bay loạn, ngập ngừng nói:

- Vậy bây giờ tỷ tỷ nên gọi ngươi là Chân thiếu chủ, hay bảo ngươi là Thiệu công tử?

Giang Trần cười nói:

- Trong lòng ngươi muốn gọi tên gì, liền kêu tên đó.

Tam giáo chủ thấy Giang Trần tùy ý như thế, trong lòng rùng mình. Bởi vì nàng liếc nhìn sắc mặt của Hứa San đỏ bừng, trong ánh mắt lại tràn đầy mừng rỡ.

Loại ánh mắt mừng rỡ này, đối với Nguyệt Thần Giáo Thánh Nữ mà nói, lại không phải chuyện tốt gì. Đây là dấu hiệu xuân tâm manh động a.

Tam giáo chủ nhớ tới trước khi xuất phát Đại giáo chủ ủy thác, quyết không thể để cho Hứa San rơi vào tay giặc. Trong lúc nhất thời, tam giáo chủ cũng có chút luống cuống, vội vàng đứng ra nói:

- Chân thiếu chủ, năm đó chuyện Nguyệt Thần Bảo Thụ, Nguyệt Thần Giáo chúng ta còn không có cơ hội đáp tạ. Lần này Bổn giáo chủ đến đây, là mang theo lòng biết ơn. Mong Chân thiếu chủ có thể nhận lấy.

Nói xong, tam giáo chủ lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, liền muốn tiễn đưa tới.

Giang Trần khoát tay áo:

- Đều là chuyện quá khứ rồi, nếu ta muốn thu thù lao gì, lúc trước liền mở miệng yêu cầu. Một chút việc nhỏ, không cần phải nói? Nếu Tam giáo chủ lấy ra, đó chính là xem thường Chân mỗ ta, xem thường Lưu Ly Vương Thành ta a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui