Độc Tôn Tam Giới

Đan Trì cung chủ khẽ giật mình:

- Đan Càn Cung môn hạ? Trên đời này, chẳng lẽ còn có rất nhiều Đan Càn Cung môn hạ sao?

- Có, còn có. Ít nhất còn có mười mấy người. Bất quá, đây hết thảy, toàn bộ nhờ Giang Trần ban tặng.

- Giang Trần?

Đan Trì cung chủ đột nhiên nghĩ tới điều gì, biểu lộ cũng kích động.

- Đúng vậy, hắn là Khổng Tước Thánh Sơn Chân thiếu chủ. Chân thiếu chủ là Giang Trần. Cung chủ, nếu như không có Giang Trần, chỉ sợ chúng ta đã thành nô bộc cho người khác sai sử, sinh tử không biết rồi. Là Giang Trần liều lĩnh từ Vạn Tượng Cương Vực giết đến Lưu Ly Vương Thành, cứu rất nhiều đệ tử Đan Càn Cung. Còn xa phó Đan Hỏa Thành, cứu ta cùng Cao Kỳ. Hắn cũng không quên đốc xúc mọi người, thời thời khắc khắc phải nhớ kỹ tông môn sỉ nhục, thời thời khắc khắc chớ quên chí hướng trùng kiến tông môn. Có thể nói, không có Giang Trần, mọi người tuyệt đối kiên trì không đến bây giờ.

Vân Niết trưởng lão nói đến Giang Trần, ngữ khí cũng tràn đầy cảm kích.

Hai mắt Đan Trì cung chủ sáng ngời:

- Quả nhiên là hắn? Chân thiếu chủ, Giang Trần... Ha ha ha, ta liền nói, Giang Trần này tuyệt đối không phải vật trong ao. Vân Niết, là ta đa nghi rồi. Ta phiêu bạt nhiều năm, tâm tình đã xảy ra biến hóa cực lớn. Lúc ấy ở cửa ra vào nhìn thấy Cao Kỳ, ta còn không dám quen biết, sợ có sai lầm gì. Hiện tại, ta lại có chút xấu hổ. Giang Trần... Giang Trần...

Trên mặt Đan Trì cung chủ bị đè nén hồi lâu, cũng hiện đầy dáng tươi cười vui sướng.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy nhiều năm qua phiêu bạt, nhiều năm qua cửu tử nhất sinh, cũng đáng giá

Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, mình vậy mà sẽ ở nơi này, chứng kiến đồng đạo năm đó. Hắn vốn cho rằng, sau tai kiếp, Đan Càn Cung đã không có người còn sống.

Mặc dù là Giang Trần, bị Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết, Đan Trì cung chủ cũng không cho rằng hắn có thể khiêng xuống.

Thế nhưng mà, dù vậy, Đan Trì cung chủ chưa bao giờ buông tha qua. Hắn một mực giãy dụa, một mực cố gắng, cố gắng ở trong thế giới tán tu cầu sinh tồn.

Mà vô tình lấy được một miếng ngọc giản, lại mang đến cho hắn chuyển cơ to lớn như thế.

Hồi tưởng lại, một đường này thiên tân vạn khổ, cửu tử nhất sinh, không nghĩ tới vào lúc này đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, Đan Trì Cung Chủ là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Phần hạnh phúc này đến đột nhiên như thế, triệt để như vậy, làm cho tâm tình ngột ngạt hồi lâu của Đan Trì Cung Chủ, rốt cục được phóng thích.

Vân Niết Trường Lão kích động, so với Đan Trì Cung Chủ càng sâu, nắm lấy hai tay của Đan Trì Cung Chủ, phảng phất như lo nó bay đi.

Quan hệ giữa Vân Niết Trường Lão cùng Đan Trì Cung Chủ cũng không tính đặc biệt mật thiết. Bởi vì lúc Đan Trì Cung Chủ tiền nhiệm, võ đạo hưng thịnh, giảm xuống trình độ coi trọng đan đạo. Bản Thảo đường nguyên bản là Đan Càn Cung đệ nhất đường, cũng nhường vị cho Bản Võ đường.

Nhưng mà từ khi Giang Trần tiến vào Đan Càn Cung, Giang Trần làm thuốc bôi trơn, thành cầu nối giữa Vân Niết Trường Lão cùng Đan Trì Cung Chủ, để hai người này càng đi càng gần, kết thành liên minh cùng chung chí hướng.

Hai người đều ôm hùng tâm chí khí, dự định chấn hưng Đan Càn Cung. Từ khi Bất Diệt Thiên Đô ra tay, Xích Đỉnh Trung vực xâm lấn, tất cả hùng tâm hoài bão, đều thành phù vân.

- Vân Niết, ngươi và ta cửu tử nhất sinh, có thể tái tụ, liền nói rõ thiên không vong Đan Càn Cung. Ngươi và ta không cần nhi nữ trường tình như vậy.

Tình cảm gợn sóng của Đan Trì Cung Chủ cũng chỉ là trong chốc lát, lúc sau, liền khôi phục bình tĩnh.

- Cung chủ nói không sai. Thiên hữu Đan Càn Cung, thiên hữu Vạn Tượng cương vực.

Vân Niết Trường Lão cũng ổn định tâm tình, lại nói.

- Ta liền đi nói cho Giang Trần, dẫn hắn tới gặp cung chủ.

Đan Trì Cung Chủ khoát tay chặn lại:

- Vân Niết, lúc này không giống ngày xưa. Giang Trần đã không phải vật trong ao. Địa vị tu vi của hắn, đều trên ta, nên là ta đi gặp hắn mới đúng.

Vân Niết Trưởng Lão trầm ngâm chốc lát:

- Cũng đúng, hiện tại ngươi và ta đều là người lưu vong, nếu không có hắn che chở, sớm chiều khó giữ được, chớ nói chi là chấn hưng tông môn.

- Vân Niết, trước tiên thong thả, ngươi đem những năm này Giang Trần trải qua, nói cho ta một lần.

Vật đổi sao dời, Đan Trì Cung Chủ cũng lo lắng, lấy thân phận địa vị bây giờ của Giang Trần, giữa bọn họ vẫn có thể giống như trước đây sao?

Vân Niết Trường Lão cũng không hàm hồ, cặn kẽ đem truyền kỳ của Giang Trần nói một lần. Còn cường điệu Giang Trần chăm sóc cùng thúc giục đệ tử Đan Càn Cung.

Sau khi Đan Trì Cung Chủ nghe xong, cũng than thở:

- Người này ngồi ở vị trí cao, vẫn có thể uống nước nhớ nguồn, không có vong bản, quả thật là người cương trực. Mang hắn từ Bảo Thụ Tông tới Đan Càn Cung, là chuyện chính xác nhất đời ta từng làm.

Vân Niết Trường Lão cũng than thở:

- Xác thực, nếu không phải năm đó cung chủ mắt sáng thức châu, cùng người này kết thiện duyên, Đan Càn Cung ta nhất định như những tông môn khác của Vạn Tượng cương vực, diệt vong là chắc chắn.

Hai người đều than thở không ngớt.

Đan Trì Cung Chủ lại hỏi:

- Bây giờ đệ tử Đan Càn Cung ở lại Lưu Ly vương thành, còn có người nào?

- Năm đó Chí Tôn động phủ Tứ Đại Thiên Vương, Thẩm Thanh Hồng cùng Nhiếp Trùng đều ngã xuống. Quân Mặc Bạch là gian tế của Cửu Dương Thiên Tông, Lăng Bích Nhi không biết tung tích. Ngoại trừ Giang Trần, bây giờ trẻ tuổi của Đan Càn Cung lưu lại, chỉ có Mộc Cao Kỳ, Thân Tam Hỏa, Nhung Tử Phong, Lăng Huệ Nhi, Âu Dương Hạng Siêu. Có điều đáng giá vui mừng là, dưới sự giúp đỡ của Giang Trần, những đệ tử trẻ tuổi này đều tiến bộ rất lớn.

Vân Niết Trường Lão được Giang Trần cứu từ Đan Hỏa thành về, hắn trở về từ cõi chết, cũng vạn vạn không nghĩ tới, tại Lưu Ly vương thành, Đan Càn Cung vẫn còn có nhiều đệ tử như vậy.

- Thẩm Thanh Hồng cũng ngã xuống?

Đan Trì Cung Chủ lắc đầu than nhẹ.

- Đáng tiếc, đáng tiếc. Ban đầu ta cùng các trưởng lão đồng thời phá vòng vây, đại đa số người cũng không có thể sống sót.

Nói tới việc năm đó, hai người không ngừng thổn thức.

Thiếu chủ phủ, nơi Giang Trần sinh hoạt thường ngày.

- Vân Niết Trường Lão cầu kiến?

Giang Trần hơi run run, lúc này hơn nửa đêm, làm sao Vân Niết Trường Lão lại đến? Lẽ nào có chuyện gì hay sao?

Giang Trần hiểu rất rõ Vân Niết Trường Lão, biết người này tính cách cẩn thận, biết rõ mình mấy ngày nay lo cho tán tu đại hội rất bận, nếu như không có chuyện gì gấp, hắn kiên quyết sẽ không đêm hôm khuya khoắt tới gặp.

- Mời vào.

Không lâu lắm, Vân Niết Trường Lão liền vội vội vàng vàng đi vào.

- Vân Niết gặp Chân thiếu chủ.

Vân Niết Trường Lão tiến lên thi lễ.

Giang Trần cười nói:

- Vân Niết Trường Lão, giữa chúng ta, liền không cần khách khí như vậy. Ngươi vội vội vàng vàng đến, chẳng lẽ có chuyện gì khẩn yếu sao?

Vẻ mặt của Vân Niết Trường Lão nghiêm nghị, gật gù:

- Xác thực có chuyện quan trọng, Vân Niết dẫn theo một cố nhân đến, đang chờ ở bên ngoài, không biết Chân thiếu chủ có thuận tiện gặp hắn một lần hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui