Độc Tôn Tam Giới

Giang Trần nói, thiết cốt boong boong, trịch địa hữu thanh.

Đông Diệp Đại Sư lập tức nghẹn lời.

Sắc mặt Giang Trần lạnh lùng:

- Thiên Địa Lăng Vân Chi này làm giả, thủ pháp hoàn toàn chính xác coi như cao minh. Chỉ tiếc, người làm giả, cuối cùng trình độ có hạn. Mọi người nhìn lại lá cây của Thiên Địa Lăng Vân Chi này. Thiên Địa Lăng Vân Chi sáu ngàn năm, đường vân lá cây như rồng xà đi lại, đều có Thiên Địa khí tượng. Mà đường vân lá cây của Thiên Địa Lăng Vân Chi này, rõ ràng vẫn chỉ là trong tiến hóa, căn bản không có hình thành khí tượng.

- Lại nhìn đường vân của bản thân Lăng Vân chi. Rất nhiều người đều không hiểu. Đường vân của Lăng Vân chi, đại biểu cho vòng tuổi của Lăng Vân chi, Lăng Vân chi một trăm năm một vòng. Nếu là Lăng Vân chi sáu ngàn năm, sẽ có 60 đường vân. Các ngươi nhìn xem Lăng Vân chi này, có bao nhiêu vân lộ?

Mọi người nghe được Giang Trần nói, đều ngây ngẩn cả người.

Thiên Địa Lăng Vân Chi này, còn có chú ý nhiều như vậy, chẳng lẽ nói, Thiên Địa Lăng Vân Chi của thằng này, thật là giả mạo sao?

Ánh mắt Giang Trần bằng phẳng, có một cỗ khí chất thủ tín. Mà người nọ, lại trán thấm mồ hôi, ánh mắt lập loè, ẩn ẩn có chút trốn tránh.

Giang Trần nhìn cũng không nhìn hắn, mà ôm quyền hướng vô số tán tu phía dưới:

- Các vị bằng hữu tán tu, các ngươi bởi vì các loại nguyên nhân, mới tới tham gia Long Hổ Phong Vân Hội lần này. Chân mỗ một lòng muốn vì chư vị kính dâng một tán tu đại hội hoàn mỹ, bất đắc dĩ luôn có một ít thế hệ đạo chích muốn tới quấy rối.

- Chân mỗ ta làm người không thẹn với lương tâm, gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này, Chân mỗ ta từ đầu đến cuối đều cho rằng nó chỉ có một ngàn năm, cũng chưa bao giờ có nửa câu uy hiếp cùng ép mua ép bán. Nếu như có nửa câu nói ngoa, trời tru đất diệt.

- Người này luôn miệng nói ta chèn ép hắn, muốn ép mua ép bán Thiên Địa Lăng Vân Chi của hắn. Ta chỉ muốn hắn phát một câu Thiên Địa thệ ước, nếu hắn dám nói như vậy, Chân mỗ ta lập tức bán hết tất cả tài phú, hướng mọi người bồi tội.

Thoại ngữ bằng phẳng âm vang.

Đám tán tu phía dưới, cả đám đều rơi vào trầm tư.

Đúng vậy a, nói cho cùng, vẫn luôn là tên kia lời từ một phía. Chân thiếu chủ này, nhìn về phía trên thật đúng là không giống như người ép mua ép bán.

Hẳn là, thằng kia thật sự là tới quấy rối sao?

- Tỉnh Trung Đại Đế, người này được xưng tán tu. Ta thỉnh cầu ba vị cự đầu của tán tu giới nghe ngóng thoáng một phát, tán tu giới, có nhân vật như thế sao? Cũng đừng là bất tài chi đồ gì, giả mạo bằng hữu tán tu giới, ở chỗ này giả danh lừa bịp, Chân mỗ ta không thích gây chuyện, nhưng cũng không sợ sự tình.

Tỉnh Trung Đại Đế gật gật đầu, nhìn về phía người nọ:

- Bằng hữu, báo danh hào của ngươi đi. Hôm nay tán tu tụ hội, nếu như ngươi thật sự là bằng hữu của tán tu giới, tự nhiên có người nhận ra ngươi.

Người nọ bối rối rồi, hắn ở đâu là tán tu gì.

Trong nội tâm lập tức quét ngang, cười lạnh nói:

- Tỉnh Trung Đại Đế, người nào không biết, những Đại Đế tán tu các ngươi, đều được chỗ tốt của Chân thiếu chủ, đều hướng về hắn? Các ngươi với tư cách nhân vật kiệt xuất của tán tu giới, lại khúm núm nịnh bợ Lưu Ly Vương Thành, quả nhiên là sỉ nhục của tán tu giới.

Tỉnh Trung Đại Đế một bó niên kỷ, trận chiến gì chưa thấy qua, như thế nào sẽ bị phép khích tướng thấp kém kia kích thích? Lạnh lùng cười cười:

- Ngươi khích bác ly gián vô dụng, lão phu đã sớm nói rồi. Nếu ngươi là bằng hữu tán tu giới, dù ngươi sai, ta cũng đảm bảo ngươi hôm nay không chết. Bất quá, nếu ngươi không phải tán tu, lại dùng danh tiếng tán tu, lão phu không thể nói trước, chỉ có thể thay tán tu giới thanh trừ bại hoại.

- Đúng vậy, tán tu giới ta một là một, hai là hai, tuyệt không cho có người giả mạo.

Hỏa Viêm Đại Đế trừng mắt nhìn người này.

- Vạch trần thuật dịch dung của ngươi, hiển lộ chân thân.

Nhược Y Đại Đế nhẹ nhàng cười cười:

- Xem ra, thật đúng là giả mạo rồi.

Người nọ luống cuống, hét lớn:

- Trời đất sáng sủa thế này, thật không có thiên lý sao? Lưu Ly Vương Thành, thật sự một tay che trời sao? Các bằng hữu tán tu giới, tán tu giới Tam đại cự đầu, một lòng đều hướng về Lưu Ly Vương Thành, bọn hắn còn xứng làm nhân vật khiêng đỉnh của tán tu giới sao?

- Đông Diệp Đại Sư, Bá Tương Đại Đế, chẳng lẽ các ngươi ngồi yên nhìn họ Chân kia một tay che trời sao?

Đông Diệp Đại Sư nhìn về phía Giang Trần:

- Chân thiếu chủ, nói cho cùng, trước trước sau sau đều là lời từ một phía của ngươi. Trừ khi ngươi có thể lấy ra Thiên Địa Lăng Vân Chi sáu ngàn năm để chứng minh, nếu không, bần tăng vẫn là không phục.

Giang Trần giận quá thành cười:

- Đông Diệp Đại Sư, ngươi có phục hay không, Bổn thiếu chủ không thèm để ý. Từ khi Bổn thiếu chủ biết ngươi cùng thằng này là một đường, ngươi phục hoặc không phục, đã không có bất cứ ý nghĩa gì. Ngươi ở xa tới là khách, Bổn thiếu chủ không đuổi ngươi đi. Bất quá, Bổn thiếu chủ hi vọng, hôm nay ngươi sở tác sở vi, không phải đại biểu Thiên Âm Tự mới tốt. Nếu không, Thiên Âm Tự ngươi tất sẽ vì lựa chọn hôm nay mà hối hận.

Ngữ khí của Đông Diệp Đại Sư phát lạnh:

- Chân thiếu chủ, ngươi đây là uy hiếp bần tăng sao?

- Uy hiếp?

Giang Trần cười lạnh.

- Ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi còn không xứng Bổn thiếu chủ uy hiếp.

Nói xong, Giang Trần khinh miệt cười cười, đi đến trước một bước, nhìn chằm chằm vào tên tán tu kia:

- Ngươi muốn chứng cớ, cũng tốt. Ngươi tự cho là thủ đoạn làm giả này rất cao minh. Đơn giản chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ mà thôi. Loại thủ đoạn này, nhìn như hoàn mỹ, kì thực rất vụng về. Xem Bổn thiếu chủ đem cái gọi là sáu ngàn năm của ngươi đánh về nguyên hình.

Loại thủ đoạn làm giả này, ở Chư Thiên thế giới, kỳ thật cũng rất thường thấy. Kiếp trước Giang Trần ở phương diện đan dược kiến thức rộng rãi, loại sự tình này tự nhiên sẽ không lạ lẫm.

Mà thủ đoạn làm giả ở Thiên Địa Lăng Vân Chi, so với thủ đoạn của Chư Thiên, kỳ thật rất vụng về.

Chẳng qua là ở phía trên làm một pháp trận tương đối xảo diệu, đóng gói bề ngoài của Thiên Địa Lăng Vân Chi thoáng một phát mà thôi.

Chỉ là, loại thủ pháp này, đối với người không có được chứng kiến mà nói, lại nhìn không ra.

Nhưng ở trong mắt Giang Trần, chỉ là bàng môn tả đạo mà thôi, thậm chí nhập không được pháp nhãn của hắn. Nếu như thằng này chỉ muốn đến lừa gạt Giang Trần, đây cũng thôi.

Thế nhưng mà thằng này lại mượn cơ hội sinh sự, rắp tâm bất lương, Giang Trần tự nhiên sẽ không bỏ qua.

- Chân thiếu chủ, không thể lỗ mãng.

Đông Diệp Đại Sư tiến lên một bước, muốn ngăn trở Giang Trần.

Giang Trần cười lạnh:

- Đông Diệp, ngươi là sợ cái tiểu xiếc này bị Chân mỗ chọc thủng, khiến ngươi không giấu được sắc mặt dối trá của mình sao?

Đông Diệp Đại Sư lạnh lùng nói:

- Chân thiếu chủ, chỉ sợ ngươi thi triển thủ đoạn bàng môn tả đạo, hủy gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui