Độc Tôn Tam Giới

- Tốt rồi, vật đấu giá thứ hai, là một Tị Độc Hương Nang. Tị Độc Hương Nang này, hẳn là vật từ Thượng Cổ, phi thường cổ xưa. Ngoại trừ số ít độc so sánh hiếm thấy ra, cái Tị Độc Hương Nang này có thể tránh bách độc. Quả thật là vật thiết yếu của mạo hiểm giả, khởi giá, tám mươi triệu Thánh Linh Thạch.

Lại là đồ tốt.

Không hề nghi ngờ, giá trị của cái Tị Độc Hương Nang này, càng trên bao tay kia. Mặc dù bao tay tốt, nhưng công năng chỉ có một chút.

Còn Tị Độc Hương Nang này, cơ hồ có thể tránh bách độc, cái này phi thường khoa trương. Phải biết rằng, ở thế giới võ đạo, cao thủ dụng độc quá nhiều, hơn nữa rất nhiều chỗ hung hiểm, thiên nhiên có sẵn độc khí, khí vụ,… mang Tị Độc Hương Nang này, có thể giảm đi vô số phiền toái.

- Ta ra một trăm triệu.

- 11000 vạn.

- 12000 vạn.

Giá cả cơ hồ là điên cuồng tăng lên. Uy lực của thổ hào, bởi vậy có thể thấy được lốm đốm.

Giang Trần nhìn một màn điên cuồng kia, cầm đấu giá chùy, lại căn bản không có đất dụng võ. Chủ trì loại đấu giá này quả thực quá đơn giản. Căn bản không cần hắn kích động, những thổ hào kia đã báo giá không nháy mắt. Loại tài lực cường đại này, để cho Giang Trần cũng xem trợn mắt há hốc mồm.

- Cái này chỉ là Tị Độc Hương Nang, vậy mà có thể điên cuồng như thế? Nếu như ta lấy chút Kim Thiền huyết mạch, chế tác mấy cái Tị Độc Hương Nang, hiệu quả khẳng định tốt hơn cái này rất nhiều. Không phải chỉ một phút đồng hồ liền có thể phát tài sao?

Giang Trần cũng chỉ là nghĩ, Kim Thiền huyết mạch thập phần quý trọng, Giang Trần mới không bỏ được chà đạp như vậy.

Hiện tại phương pháp phát tài của hắn còn nhiều mà, căn bản không cần vì tiền phí đầu óc.

Bất quá thứ này, nếu như có thể chế tác một đám, đưa tặng cho thủ hạ, ngược lại là một bảo vật phòng thân không tệ.

Giang Trần nghĩ tới đây, trong nội tâm liền có một tí chủ ý.

Cái Tị Độc Hương Nang này, cuối cùng đến 180 triệu, mới bị Nguyệt Thần Giáo tam giáo chủ cướp đến tay. Nhìn ra được, Nguyệt Thần Giáo đối với Tị Độc Hương Nang cảm thấy hết sức hứng thú.

Giang Trần cũng âm thầm lắc đầu, mặc dù Nhất phẩm tông môn có tiền, nhưng phí 180 triệu đấu giá một cái túi thơm, tuyệt đối là có chỗ không đáng.

Đương nhiên, loại lời này, Giang Trần tự nhiên sẽ không nói ra.

Đấu giá hội càng điên cuồng, lực ảnh hưởng của Long Hổ Phong Vân hội lại càng lớn. Dù sao những thổ hào kia có rất nhiều tiền, Giang Trần mới sẽ không đau lòng vì hầu bao của bọn họ.

Kiện thứ ba, kiện thứ tư...

Từng kiện từng kiện vật đấu giá không ngừng trình lên.

Những vật đấu giá này, cơ hồ mỗi một kiện đều dẫn phát tranh mua. Mỗi một kiện đều ít nhất đập đến 12000 vạn trở lên.

Kỷ lục đấu giá kinh người như thế, cũng làm cho đám tán tu quan sát khiếp sợ không thôi. Trong thế giới tán tu, ai từng được chứng kiến đấu giá hội bực này?

Đấu giá hội, cái kia đều tiến hành ở nơi rất tư ẩn. Ngoại trừ người tham dự, ngoại nhân ở đâu xem tới hiện trường đấu giá?

Mà lần này, Giang Trần hoàn toàn đổi mới, ngay giữa sân khấu dựng bàn đấu giá, sau đó đám tán tu ở bốn phương tám hướng, đều có thể chứng kiến hiện trường.

Tất cả mọi người là người tu luyện, dù cách ngoài ngàn mét, cũng có thể xem thanh thanh sở sở.

Chứng kiến đấu giá hội khoa trương bực này, những tán tu kia cũng khiếp sợ không thôi.

Thế giới của kẻ có tiền, hoàn toàn khác biệt với thế giới của bọn họ a.

Có chút tán tu tán thưởng, có chút tán tu phiền muộn, có chút tán tu ghen ghét, cũng có chút tán tu cảm thấy không công bằng.

Đừng nói những tán tu bình thường này, ngay cả những tán tu Đại Đế kia, cũng cực kỳ xấu hổ. Lần này Đại Đế tán tu đến Long Hổ Phong Vân hội, tổng cộng có hai mươi ba người.

Trong đó còn kể cả nhân vật cự đầu như Tỉnh Trung Đại Đế.

Thế nhưng mà, vỗ nhiều kiện bảo vật như vậy, chính thức rơi xuống trong tay bọn họ, lại không có một kiện. Nói cách khác, những tán tu Đại Đế kia ở trong đấu giá, không có một lần áp qua cự đầu tông môn.

Không phải Đại Đế tán tu ra không nổi một hai ức, mà là thái độ bọn hắn tiêu một hai ức, xa xa không có tiêu sái tự nhiên như những cự đầu tông môn.

Loại tình huống này, làm cho những Đại Đế tán tu hơi có chút xấu hổ.

Đấu giá vẫn còn tiếp tục.

Theo vật đấu giá từng cái từng cái bị cự đầu tông môn cướp đi, Giang Trần cũng cảm giác được giàu nghèo chênh lệch to lớn, thế lực tông môn cùng tán tu, tài phú đích thật là chênh lệch quá xa.

- Vật đấu giá thứ 12, là một đôi Lôi Âm quả. Quả này, bình thường đều sinh đôi. Chư vị có khả năng khuyết thiếu nhận thức đối với Lôi Âm quả này. Bổn thiếu chủ trước giới thiệu thoáng một phát công hiệu của nó. Này quả muốn nói đẳng cấp, không cách nào bình luận. Bởi vì quả này nhằm vào quần thể, không phải Đế cảnh, không phải Hoàng cảnh, cũng không phải Thánh cảnh, thậm chí không phải Nguyên cảnh. Mà là nhằm vào quần thể từ Chân Khí cảnh đến Thánh cảnh.

- Cái gì?

- Loại vật này, cũng có thể lên bàn đấu giá? Chân thiếu chủ không phải đùa chứ?

- Không phải là đồ vật của Khổng Tước Thánh Sơn hắn, hỗn ở chỗ này thật giả lẫn lộn chứ?

- Bá Tương Đại Đế, Thiên Long Phái ngươi cùng Chân thiếu chủ có ân oán sao? Như thế nào cảm giác ngươi luôn tìm Chân thiếu chủ phiền toái.

- Nói láo, tiểu tử miệng còn hôi sữa, bổn đế nào có hứng thú tìm hắn phiền toái?

Phía dưới nghị luận nhao nhao, hiển nhiên đối với việc Giang Trần lấy ra đồ vật như vậy, tỏ vẻ thập phần khó hiểu.

Trên mặt Giang Trần treo dáng tươi cười nhàn nhạt:

- Bản thiếu gia quan sát thoáng một phát, quả nhiên người biết nhìn hàng không nhiều lắm. Lôi Âm quả này, ở thời điểm tấn chức Linh cảnh phục dụng, có thể cô đọng Thiên Lôi thể, dẫn Lôi Linh nhập thể, từ nay về sau trở thành Vô Thượng Thần Lôi Chi Đạo. Một khi hình thành Lôi Linh thể này, chẳng những có thể tu luyện các loại Thượng Cổ Lôi Pháp, còn có thể dẫn Thiên Địa Lôi Lực tu luyện. Thiên tài bực này, một khi tiến vào Hoàng cảnh Đế cảnh, võ giả cùng giai, cơ hồ không người nào có thể ngăn cản được hắn.

Lời này vừa nói ra, những thanh âm om sòm kia, lập tức dừng lại.

Lôi Linh thân thể?

Đây chính là thể chất phi thường hiếm thấy a.

Thế giới võ đạo, cường giả tu luyện lôi đạo, rất là hiếm thấy. Mặc dù có một ít, nhưng đại đa số chỉ nắm giữ thủ đoạn da lông, căn bản không tính là Lôi Tu chính thức.

Thế nhưng mà, nghe Giang Trần nói như vậy, đây mới thực là Lôi Tu a.

- Lôi Âm quả này, ngoại trừ có thể dẫn lôi nhập thể ra, đã đến Thánh cảnh, còn có thể cô đọng Phong Lôi song sí. Tốc độ nhanh, khí thế mãnh liệt, cũng miểu sát cường giả cùng giai. Thậm chí vượt cấp đối kháng, cũng không nói chơi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể tu luyện tới Thánh cảnh. Nếu như thiên phú võ đạo không đủ, phục dụng Lôi Âm quả này, cái kia là phung phí của trời, lãng phí thứ tốt.

Giang Trần giải thích một trận, cự đầu khắp nơi chẳng những ngừng nghị luận, tâm tư cả đám còn quay ngược trở lại, bắt đầu trù tính như thế nào cướp đoạt bảo vật kia rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui