Độc Tôn Tam Giới

Không thể không nói, một nữ nhân một khi bướng bỉnh, mười con trâu cũng kéo không quay đầu lại.

Câu Ngọc công chúa loại nữ nhân kiên trì bản tâm này, càng sẽ như vậy. Khi nàng hiểu rõ ý niệm trong đầu mình, liền triệt để bỏ xuống thân phận công chúa, cam tâm tình nguyện đến bên người Giang Trần làm tùy tùng.

Mặc kệ Giang Trần nói như thế nào, nàng đều quyết định.

- Giang Trần, ngươi đừng nói cái gì nữa. Dù ngươi đánh ta, mắng ta, đuổi ta đi, ta cũng sẽ mặt dày mày dạn đi theo ngươi.

Câu Ngọc vậy mà chơi thủ đoạn vô lại rồi.

- Được rồi, ngươi thắng.

Giang Trần rất hiểu Câu Ngọc, một khi nữ nhân này điên, cái kia chính là một con ngựa hoang thoát cương, ngươi đánh chửi cũng tốt, đuổi nàng đi cũng tốt, hết thảy đều không dùng được.

Duy nhất có thể làm, là mặc nàng giương oai.

Ba ngày sau, đám người Giang Trần chính thức lên đường. Mang theo tùy tùng, ngoại trừ tám thân vệ của Giang Trần ra, Thắng Tự Doanh Tứ huynh đệ thì không có mang đi, mà đưa bọn chúng về Thiên Đô quân.

Trải qua lịch lãm rèn luyện, Thắng Tự Doanh Tứ huynh đệ, cũng thuận lợi tiến vào cao tầng của Thiên Đô quân, trở thành nhân vật vương thất nể trọng.

Mà Giang Phong, thì dẫn theo Giang Ưng thân vệ thống lĩnh, còn có mấy thân vệ tâm phúc.

Phụ tử Giang Đồng, thì dẫn theo mấy gia quyến. Một đoàn người cộng lại, cũng không quá đáng là hai ba mươi người. Đương nhiên, ở trong đó còn có Câu Ngọc cùng Kiều Bạch Thạch.

Nghe nói Câu Ngọc đi theo Giang Trần, thà rằng làm tùy tùng của Giang Trần, cũng không muốn làm công chúa, Giang Phong cùng Giang Đồng đều có chút kinh ngạc. Bọn hắn đều có chút hoài nghi, mị lực của Giang Trần cao bao nhiêu a? Ngay cả công chúa cao cao tại thượng, cũng có thể buông tha vinh hoa phú quý, tình nguyện làm tùy tùng của hắn?

Cũng may Giang Trần xem như coi trọng Câu Ngọc, cho nàng làm thân vệ thống lĩnh, phụ trách huấn luyện tám thân vệ kia. Dùng tu vi mười một mạch Chân khí đại sư của Câu Ngọc, tư cách này vẫn phải có.

Kiều Bạch Thạch với tư cách đệ tử của Giang Trần, tự nhiên là thiếp thân đi theo.

Mà Quản gia Giang Chính của Giang Trần, thì an bài hắn ở Dược Sư Điện, đi theo Ứng Vô Ưu, hắn lại có một thành cổ phần danh nghĩa, thời gian ở Dược Sư Điện, có thể nói là phi thường thoải mái.

Mục tiêu nhân sinh của Giang Chính, coi như là đạt đến đỉnh phong. Cái gọi là Tam đại cảnh giới mạnh nhất của Quản gia, toàn bộ đều thực hiện.

Kỳ thật Giang Chính rất muốn đi theo Giang Trần, nhưng mà hắn cũng biết, mình cuối cùng không phải võ giả, đi theo thiếu gia, cũng lăn lộn không ra trò trống gì, còn kéo chân sau của thiếu gia.

An bài như vậy, ngược lại là hoàn mỹ.

Trước khi đi, Đông Phương Chỉ Nhược vì thế mà buồn bực không vui, một mực ồn ào muốn đi theo Giang Trần. Nhưng mà Giang Trần lại biết rõ, thân thể Đông Phương Chỉ Nhược suy nhược, căn bản không thích hợp đi xa.

Về sự tình của Đông Phương Chỉ Nhược, Giang Trần cũng cố ý nhắc nhở Dược Sư Điện, làm rất nhiều an bài, cam đoan Đông Phương Chỉ Nhược không có lo lắng tính mạng.

Một nhóm khoảng hai mươi người, thoạt nhìn tựa hồ nhân số rất ít, nhưng mà nhóm người này đi tới chỗ nào, cũng không có ai dám ngăn cản.

Ai cũng biết, sau lưng Giang Trần, chính là trăm vạn đại quân Kiếm Điểu, một khi chúng giết ra, sẽ để cho ngươi chết như thế nào cũng không biết.

Thời điểm đi ngang qua vô tận địa quật, Giang Trần cố ý đi bái phỏng Mãng Kỳ thoáng một phát.

Mãng Kỳ nhìn thấy Giang Trần, cũng vô cùng thổn thức:

- Chủ nhân, ta có thể cảm ứng được ngươi gặp nguy cơ, nhưng lại không cách nào ly khai. Thật có lỗi a.

- Việc này không oán ngươi. Tình huống lúc đó, hiện tại ngẫm lại, cũng là may mắn.

Mãng Kỳ ngược lại không cho là đúng:

- Chủ nhân, ngươi trời sinh là người có Đại Khí Vận, sẽ không dễ dàng chết như vậy. Tuy ta có chút lo lắng, nhưng lại biết, ngươi nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, nhiều lắm thì hữu kinh vô hiểm.

- A? Ngươi đối với ta có lòng tin như vậy.

Mãng Kỳ cười ha ha:

- Ta xác thực đối với ngươi càng ngày càng có lòng tin. Đúng rồi, Đại quân Kiếm Điểu, ngươi vẫn là mang theo a, an bài thích đáng là được. Lúc cần thiết, cũng là một giúp đỡ.

- Đại quân thì không cần mang theo, ta mang Kim Dực Kiếm Điểu là được.

800 con Kim Dực Kiếm Điểu, sức chiến đấu vậy là đủ rồi. Mang theo những Kiếm Điểu khác, số lượng vô cùng kinh người, một khi di chuyển qua, rất dễ dàng khiến cho các quốc gia khủng hoảng.

Loại sự tình này, vẫn là tận lực lảng tránh thì tốt hơn.

Nghe Giang Trần nói như vậy, Mãng Kỳ cũng gật gật đầu:

- Sức chiến đấu của Kim Dực Kiếm Điểu không tệ, Thanh Dực Kiếm Điểu, thì phải dựa vào số lượng. Vạn nhất ngươi thật sự cần, tùy thời liên hệ ta.

- Cái này tự nhiên.

Mãng Kỳ gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói:

- Đúng rồi, ngươi muốn đi Thiên Quế Vương Quốc sao? Vô tận địa quật này, xỏ xuyên qua thế giới dưới lòng đất của toàn bộ liên minh 16 nước, thậm chí phạm vi còn vượt xa liên minh 16 nước. Nếu như ngươi ở Thiên Quế Vương Quốc gặp phải nguy hiểm gì, có thể nghĩ cách đi vào vô tận địa quật, báo danh tự Mãng Kỳ ta, ở khu vực ngoại vi, có lẽ có thể đạt được một chút trợ giúp.

Lực ảnh hưởng của Mãng Kỳ, cũng chỉ là bên giới vô tận địa quật.

...

Thiên Quế Vương Quốc, ở vào giải đất trung tâm liên minh 16 nước, vị trí hơi thiên hướng nam, diện tích lãnh thổ bao la, sản vật phong phú.

Luận địa bàn, Thiên Quế Vương Quốc chí ít gấp ba Đông Phương Vương Quốc.

Luận tài nguyên, lại càng không phải là Đông Phương Vương Quốc có thể so sánh.

Các loại tài nguyên tu luyện, Thiên Quế Vương Quốc đều là số một số hai trong liên minh 16 nước. Dù sao, sau lưng Thiên Quế Vương Quốc, là Bảo Thụ Tông.

Bảo Thụ Tông, đây chính là một trong bốn đại tông môn của liên minh 16 nước, là thế lực có thể cùng Tử Dương Tông đọ sức.

Cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, khiến cho đường đi thập phần nhẹ nhõm, ước chừng mười ngày sau, bọn người Giang Trần đi ngang qua ba bốn quốc gia, rốt cục đi tới cảnh nội của Thiên Quế Vương Quốc.

Mới vừa vào cảnh nội Thiên Quế Vương Quốc, đại quân kiếm điểu của bọn hắn, liền bị Dực Long Kỵ Sĩ ở biên phòng ngăn cản.

- Người nào? Lớn mật như thế, tiến vào cảnh nội Thiên Quế Vương Quốc, lại dám phi hành?

Loại Dực Long này, ở Thiên Quế Vương Quốc rất thông thường, trên thực tế, lúc trước Diệp Dung cưỡi, cũng là Dực Long biến chủng, chỉ là huyết thống cao quý hơn nhiều.

Bị Dực Long Kỵ Sĩ ngăn lại, Giang Trần cũng không tức giận, đưa ra lệnh bài mà Diệp Dung cho hắn nói:

- Ta là bằng hữu của Diệp Dung vương tử.

- Ân, lệnh bài là thật. Nếu là bằng hữu của vương tử, hoàn toàn chính xác có tư cách ở Thiên Quế Vương Quốc phi hành. Bất quá, xin dựa theo lộ tuyến này phi hành. Nhớ kỹ, không nên bay loạn, ở trong Vương Quốc, có rất nhiều thế lực, phân chia rất nhiều cấm địa, nếu như bay sai đường, rất có thể sẽ khiến phiền toái không cần thiết.

Dực Long Kỵ Sĩ kia, coi như là người có trách nhiệm, cũng coi như nhiệt tâm, chỉ cho Giang Trần một ít chỗ mấu chốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui