Độc Tôn Tam Giới

̉o Thụ tông, Đan Phi hiện. (2)

Một ngày nọ, ngoài sơn môn Bảo Thụ tông bỗng nhiên hư không khẽ động. Một đạo thân ảnh thon dài bỗng nhiên xuất hiện ở cửa vào sơn môn Bảo Thụ tông.

Đây là một nữ nhân, dáng người thon dài, bề ngoài thanh lệ, trên trán dường như còn có một tầng ưu thương nhàn nhạt, đáp xuống trước sơn môn Bảo Thụ tông.

- Người nào?

Ngoài sơn môn Bảo THụ tông lập tức có người nhảy ra, ngăn cản đường đi của nữ tử thanh tú này.

Hai người cản đường này tự nhiên là người Thụ Linh tông, nhìn thấy người tới không ngờ lại là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, hai người này nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên hỏa diễm tà ác.

Hiển nhiên bọn họ cũng bị vẻ ngoài kinh diễm và khí chất lạnh lùng của nữ tử này chấn nhiếp, câu dẫn ra tà niệm trong lòng bọn họ.

- Mẹ nó, đây là lão thiên thấy chúng ta những ngày này quá cực khổ cho nên đưa thức ăn tới tận miệng chúng ta hay sao?

Một gã hán tử gầy gò trong hai người cười quái dị một tiếng rồi nói với đồng bạn.

- Chậc chậc, tốt, tốt. Tiểu ny tử này quả thực quá đẹp, dáng người lại mềm mại như vậy, nếu không phải lạnh lẽo như vậy mà đổi lại là nóng bỏng một chút, vậy quả thực chính là hoàn mỹ a. Lão Dương, lần này ngươi tới trước hay ta tới trước?

Một đại hán đầu trọc khác nhếch miệng cười dâm.

Ánh mắt không hề che dấu, nhìn vào trên khuôn mặt của nữ tử thanh tú kia, suồng sã đánh giá. Biểu lộ, ánh mắt trnee mặt dường như muốn ăn tươi nuốt sống nữ tử này vậy.

Đồng bạn hắn lại không vui một chút nào:

- Lão Cao, dựa vào cái gì mà ngươi đòi tới trước? Hàng cực phẩm như vậy cho ngươi tới trước lão tử ăn đồ thừa hay sao? Lăn đi, lão tử chết cũng không đồng ý.

Hai tên này không ngờ lại không ai nhường ai.

Nữ tử thanh tú kia vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt thương cảm nhìn qua từng cành cây ngọn cỏ của Bảo Thụ tông, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ buồn bã.

- Bảo Thụ tông... Cỏ cây núi sông vẫn còn, người thì không... Lão gia tử, Giang Trần, rốt cuộc các ngươi đi nơi nào? Đi nơi nào a...

Bờ môi nữ tử này phát run, giống như thì thào nói mớ.

- Có lẽ ta thực sự sai rồi. Nếu như năm đó ta không rời khỏi Thiên Quế vương quốc, không rời khỏi Bảo Thụ tông thì tốt biết bao.

Nữ tử này tự nhiên chính là dưỡng nữ kiêm đệ tử của lão gia tử Diệp Trọng Lâu - Đan Phi.

Khuôn mặt Đan Phi vẫn như trước, giống như tuế nguyệt ở trên mặt nàng căn bản không lưu lại được dấu vết gì. Chẳng qua năm đó nàng là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Quế vương quốc, hiện tại trên mặt lại thiếu đi vài phần khí khái hào hùng của năm đó mà đổi lại là vẻ thương cảm của một thiếu nữ.

- Này, tiểu ny tử, ngươi đang nói nhảm gì đó?

- Tiểu nương tử nhà ai, có phu quân chưa vậy?

Bên kia, hai gia hỏa này lại huýt sáo, không ngừng buông lời dâm uế với Đan Phi, ngản ngớn không thôi.

- Không phải tiểu ny tử này đầu óc có vấn đề đó chứ?

Đại hán đầu trọc gọi là lão Cao kia lại có chút hoài nghi đánh giá Đan Phi.

- Ngươi quản đầu óc nàng ta có vấn đề làm gì? Tuyệt sắc nhân gian như vậy, cho dù đầu óc có vấn đề thì cũng là bữa tiệc mỹ vị a.

Tên hán tử gầy gò gọi là lão Dưỡng kia lại nở nụ cười dâm đãng, nói.

Đôi mắt phượng của Đan Phi đột nhiên lóe lên hàn quang, từ trong cảm xúc đau thương phục hồi tinh thần lại.

- Ồ? Hóa ra đầu óc không có vấn đề a.

- Chậc chậc, tiểu nương tử này dường như nghe thấy chúng ta đùa giỡn a. Có chút thẹn thùng, dường như còn có chút tức giận nha.

Đan Phi lạnh lùng nhìn qua hai người này, lạnh nhạt nói:

- Bổn côn nương không muốn giết người, cho nên các ngươi tự mình cắt đầu lưỡi, cút ra khỏi nơi này đi.

- Cái gì?

Hai tên hán tử kia sững sờ, nhìn lẫn nhau, còn cho rằng tai mình nghe nhầm. Tiểu nương tử nũng nịu này thoạt nhìn yếu đuối, không ngờ mở miệng khẩu khí lại lớn như vậy.

Cắt đầu lưỡi, cút ra ngoài sao?

Tên hán tử đầu trọc gọi là lão Cao nhịn không được cười ha hả:

- Thú vị, thú vị. Không thể tưởng tượng được tiểu ny tử này lại thú vị như vậy. Loại ny tử trinh liệt như vậy chơi mới sảng khoái a. Lão DƯơng, ngươi nói xem có đúng không?

- Hắc hắc, rất đúng, rất đúng. Ngựa hoang mới là ngựa tốt, lão tử càng thích a.

Hai tên hán tử này căn bản không biết tiểu ny tử yếu ớt trước mặt bọn họ có thể tạo thành uy hiếp gì với bọn họ. Hơn nữa đây lại là liên minh thập lục quốc chứ không phải ở bát vực.

Trong loại thâm sơn cùng cốc như vậy, người dám ở Thụ Linh tông giương oai căn bản không có.

- Tiểu ny tử, ngươi muốn đại gia cắt đầu lưỡi? Tới đây, tới đây. Chúng ta thân mật một chút, nếu như ngươi có bổn sự này, đại gia sẽ đưa đầu lưỡi cho ngươi cắt, vậy cũng khoái hoạt a. Ha ha...

Sắc mặt Đan Phi trầm xuống, đột nhiên thân ảnh lóe lên, giống như một cơn gió xẹt qua bên người hán tử kia, rồi dừng lại tại địa phương cách lưng hán tử kia bảy tám mét.

Tên hán tử cao gầy kia khẽ giật mình, trong nháy mắt hắn như cảm giác được có một đạo lực lượng rất nhỏ xẹt qua cổ hắn vậy.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, đầu hắn bỗng nhiên buông lỏng, đột nhiên từ trên cổ trượt xuống, nhanh chóng rơi xuống đất. Đôi mắt còn chưa kịp nhắm lại, nhanh chóng nhìn vào thế giới trước mắt, chỉ là thế giới trước mắt hắn hiện tại dường như đã điên đảo rồi.

Sau một khắc hắn mới ý thức được đầu mình đã rời xa thân thể. Nhưng mà đây cũng là một đạo tàn niệm cuối cùng trong nhân sinh của hắn.

Biến cố bất thình lình làm cho hán tử đầu trọc kia biến sắc, thật giống như là nhìn thấy quỷ giữa ban ngày vậy, trong mắt tràn ngập sợ hãi, khiếp sợ nhìn qua bộ dáng thân thể chia lìa của đồng bạn. Hắn cơ hồ sợ tới mức cảm thấy đũng quần của mình đã ẩm ướt.

Đây... Đây là tốc độ gì a?

Hắn còn chưa kịp hiểu rõ thì đầu của đồng bạn hắn đã dọn nhà mà đi rồi.

Phải biết rằng, bọn họ đều là cường giả Nguyên Cảnh, ở trong liên minh thập lục quốc này có thể nói là tồn tại đi ngang. Tu vi như vậy ở nơi thâm sơn cùng cốc này lại bị một tiểu ny tử xinh đẹp chém đầu một cách khó hiểu.

Sự sợ hãi lập tức lan tràn toàn thân hắn.

- Ngươi... Ngươi đừng tới đây a.

Tên hán tử đầu trọc kia run rẩy, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói:

- Tiểu thư, tiên tử, nữ nhân... Ta sai.... Ta... Ta sắc đảm bao thiên, che mờ lý trí, ta sai rồi. Ta tự tát mình, van cầu ngươi không nên giết ta a.

Tên hán tử đầu trọc có thân thể vạm vỡ lúc này ngay cả một chút cốt khí cũng không có. Không ngừng dùng tay tát vào mặt mình.

- Ngươi muốn sống sao?

Thanh âm trong trẻo của Đan Phi vang lên, nàng lạnh lùng hỏi.

- Muốn... Muốn sống.

Tên đại hán đầu trọc kia quỳ rạp xuống đất, nói:

- Tiên tử ở trên, tiểu nhân có mặt không tròng, mạo phạm tiên tử, cầu tiên tử coi tiểu nhân như một cái rắm mà nhủ lòng thương xót thả tiểu nhân.

- Nói, Bảo Thụ tông này hiện tại là kẻ nào chiếm giữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui