Độc Tôn Tam Giới

̀n Thiên Hà cung. (2)

- Chẳng lẽ là tông môn có cừu oán với Thiên Hà cung ta? Cho nên mới cố ý làm nhục Thiên Hà cung ta như vậy.

Lục Dịch đưa ra suy đoán của bản thân.

Triệu Mãng nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra nguyên do.

- Mạc lão bát, ngươi dẫn đường, chúng ta đi nhìn xem.

Triệu Mãng là kẻ tài cao gan lớn, trên mặt chẳng những không có bao nhiêu kiêng kỵ, cũng muốn tìm tới tột cùng.

Mạc lão bát có chút khó xử, nói:

- Nhị vị đại nhân, nữ nhân kia còn chưa đi, giờ phút này vẫn còn ở trong tông môn. Bây giờ chúng ta qua đó, nhất định sẽ phải trở mặt với nàng ta a.

- Ngươi sợ cái gì chứ?

Lục Dịch giận dữ:

- Có sư huynh của ta ở đây, chỉ là một nữ nhân không có danh tiếng, làm sao đủ làm nên chuyện gì? Lại nói, sư phụ ta cũng sẽ lập tức tới ngay.

Nghe thấy Khâu trưởng lão sắp tới, trong lòng Mạc lão bát mới có chút ổn định, nhưng mà hắn lo lắng Khâu trưởng lão bởi vì Tần Thập Tam chết cho nên mới giận chó đánh mèo.

Trong lúc nhất thời Mạc lão bát có chút do dự.

- Ngươi không đi?

Triệu Mãng lạnh nhạt cười hỏi.

Mạc lão bát quỳ rạp xuống đất, cuống quýt dập đầu nói:

- Đại nhân, Mạc lão bát ta nhát gan, không dám đi. Nếu như nhị vị đại nhân muốn đi, ta sẽ dẫn đường cho nhị vị đại nhân, vẽ địa đồ cũng được.

Triệu mãng gật đầu:

- Nếu như thế thì người đi đi. Chỉ là sơn môn Bảo Thụ tông, chúng ta tự có biện pháp tìm được.

Mạc lão bát nghe vậy, cơ hồ hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm. Thấy biểu lộ trên mặt Triệu Mãng lạnh nhạt như vậy, thực sự có ý thả hắn đi hay không?

- Đa tạ đại nhân.

Mạc lão bát đứng dậy, muốn rời khỏi nơi này.

Ánh mắt Triệu Mãng phát lạnh, đột nhiên vung tay đánh ra một chưởng vào hư không. Một chưởng này cách không đánh ra, lại giống như một búa tạ, trực tiếp đánh bay Mạc lão bát lên trên trời, sau đó lại giống như chim gãy cánh rơi xuống đất.

Phanh.

Thân thể Mạc lão bát lập tức lún xuống mặt đất, tại thành một cái động, đã chết không thể nào chết hơn được nữa.

Triệu Mãng cũng không thèm nhìn mà chỉ nói với đồng bọn:

- Đi thôi.

Lục Dịch cười hắc hắc, nói:

- Tiểu tử này thực sự không biết tán thưởng. Hắn là thủ hạ của Tần Thập Tam, tham sống sợ chết, còn dám cò kè mặc cả với huynh đệ chúng ta? Thực sự là muốn chết.

Triệu Mãng từ chối cho ý kiến, tâm tư hắn lúc này hiển nhiên đã bay tới sơn môn Bảo Thụ tông.

Lần này hắn phụng mệnh sư phụ tới trước, thế nhưng không ngờ rằng lại gặp phải loại chuyện như thế này. Hắn rất rõ ràng, sư tôn đối với bố trí này vô cùng để ý. Còn cố ý phái chất tử họ hàng xa là Tần Thập Tam tới thu thập tàn cuộc, thành lập một tông môn, vì muốn kiến tạo địa phương đặt chân cho Thiên Hà cung ở Vạn Tượng Cương Vực.

Thế nhưng không ngờ rằng cái gọi là Thụ Linh tông này mới lập chưa được vài năm đã bị người ta diệt mất. Bản thân Tần Thập Tam cũng vẫn lạc.

- Sư huynh, người đoán xem là thần thánh phương nào? Nghe được tên tuổi Thiên Hà cung chúng ta còn dám giết người không chút kiêng nể gì như vậy. Nhất định không đơn giản chút nào. Coi như là tiểu ny tử thì cũng là một tiểu ny tử khó đối phó.

Triệu Mãng lại không nghe Lục Dịch nói nhảm, hắn không thèm để ý tới đối phương có địa vị gì. Chỉ cần là có thực lực bất phân thắng bại với Tần Thập Tam, dựa vào pháp bảo nghịch thiên mà giết Tần Thập Tam mà thôi.

Loại thực lực này Triệu Mãng hắn làm sao có thể sợ cơ chứ?

Đối phương có bảo vật, Triệu Mãng hắn là đệ tử chân truyền Thiên Hà cung, chẳng lẽ lại không có bảo vật?

Cho nên trên phương diện tâm lý, Triệu Mãng căn bản không có quá coi trọng chuyện này. Điều duy nhất hắn thấy khó giải quyết chính là Tần Thập Tam này chính là chất tử họ hàng xa với sư tôn hắn, chỉ là người hiện tại đã chết rồi.

Tuy rằng sư tôn Khâu trưởng lão của hắn chưa có bao nhiêu thân thích với tên chất tử họ hàng xa này. Thế nhưng Tần Thập Tam dù sao cũng là người mà sư tôn lão nhân gia tự mình chỉ điểm.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Triệu Mãng có thể tưởng tượng ra, sư tôn nhất định sẽ giận dữ lôi đình, nói không chừng còn có thể trách bọn họ chạy đi quá chậm, chậm một bước, làm cho Thụ Linh tông và Tần Thập Tam bị diệt.

Hiện tại chỉ có thể đuổi theo qua đó, đem hung thủ bắt lấy, giao cho sư tôn xử lý mà thôi.

Tốc độ của Triệu Mãng rất nhanh, rất sợ nữ tử diệt Tần Thập Tam rời khỏi Thụ Linh tông.

Đan Phi ở trong những nơi hẻo lánh, kín đáo trong sơn môn Bảo Thụ tông tìm kiếm một hồi, thế nhưng điều khiến cho nàng thất vọng đó chính là nàng thủy chung không thu hoạch được chút gì.

- Xem ra Bảo Thụ tông lúc rời khỏi rất vội vàng, không có lưu lại chút đầu mối nào.

Đan Phi cũng có phán đoán của mình.

Ngay lúc này, trên không trung đột nhiên có hai đạo không khí mang theo tính công kích rất mạnh cuồn cuộn bay tới. Bên trong hai đạo không khí này còn có thần thức mang tính xâm lược mười phần, bắn về phía Bảo Thụ tông, quét tới quét lui trong Bảo Thụ tông.

Loại thần thức không chút kiêng nể gì cả như vậy khiến cho Đan Phi rất không thishc.

- Ai giết Tần Thập Tam, đứng ra cho ta.

Ngoài sơn môn Bảo Thụ tông truyền tới một đạo thanh âm hùng hậu, đó chính là do Triệu Mãng kia phát ra.

Lục Dịch cũng kêu lên:

- Đứng ra, để cho Thiên Hà cung ta nhìn kỹ xem rốt cuộc nhà ngươi có phải ba đầu sáu tay hay không? Lại dám ra tay với người Thiên Hà cung chúng ta.

Người Thiên Hà cung? Đan Phi có chút ngoài ý muốn. Nàng không ngờ người Thiên Hà cung lại tới nhanh như vậy.

Nàng đang muốn mở miệng bỗng nhiên có hai đạo khí lưu cường đại trên hư không xuất hiện, một tiếng ầm vang vang vọng, đã từ trên không trung bổ xuống dưới.

Phanh.

Cỗ lực lượng cường đại này trực tiếp đánh lên một ngọn núi.

Nhất thời ngọn núi kia trực tiếp bị gọt sạch đỉnh.

Triệu Mãng từ trên cao nhìn xuống, khí thế phi phàm, đệ tử chân truyền của Thiên Hà cung xưa nay cao cao tại thượng, giờ phút này tới loại địa phương nhỏ bé như liên minh thập lục quốc, tự nhiên hắn càng phải vậy.

Ánh mắt mang theo ý tứ xem thường, bễ nghễ chúng sinh bao quát phía dưới. Lại nhìn thấy một nữ tử mềm mại, thân thể uyển chuyển tựa như một đóa u lan, ở trong sơn cốc này vô cùng khiến cho người khác chú ý.

- Ồ?

Trong lòng Triệu Mãng khẽ động, lúc trước hắn cũng nghe Mạc lão bát kia đề cập tới, hung thủ giết Tần Thập Tam là một nữ tử mỹ mạo.

Lúc ấy Triệu Mãng cũng không tin, chỉ cảm thấy loại người thô kệch như Mạc lão bát thì hiểu được cái gì gọi là nữ tử mỹ mạo?

Hôm nay tận mắt nhìn thấy, Triệu Mãng mới biết được lời nói của Mạc lão bát không ngờ lại không sai một chút nào.

Trong lúc nhất thời ngay cả Triệu Mãng cũng cảm thấy nóng bỏng, âm thầm nghiêm túc:

- Đây là nữ tu trẻ tuổi từ nơi nào tới? Khí chất như vậy, đáng lý ra phải rất nổi danh ở cương vực nhân loại mới đúng chứ?

Lục Dịch sư đệ của Triệu Mãng sau khi nhìn thấy Đan Phi cũng cảm thấy giật mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui