Độc Tôn Tam Giới

Giờ phút này Giang Trần đã đi ra ngoài ngàn dặm, đi về phía Kỳ tích chi thành kia. Nhưng mà Kỳ tích chi thành này khoảng chừng mấy ngàn dặm lộ trình, không có dễ dàng tới như vậy.

Nhưng mà Long Tiểu Huyền giờ phút này đã ẩn giới tàng hình, tự nhiên không lưu lại nửa điểm dấu vết nào. Những người ngông cuồng kia tự nhiên cũng không có khả năng bắt được đầu ấu long gì đó.

Ven đường Giang Trần cũng không có nhanh chóng chạy đi, mỗi khi tới một thành trì lớn, hắn đều đi vào hưởng thụ phong tình địa phương một phen, lý giải một ít tình huống.

Chỉ là làm cho Giang Trần dở khóc dở cười chính là mỗi khi hắn đi qua một thành trì, một lãnh địa lớn một chút, đều có thể thấy được lệnh liên hợp truy sát của Đa Văn thần quốc.

Quả nhiên đúng như lời Hoa Minh nói, lệnh truy sát này quả thực đã tăng giải thưởng.

Trước đó treo giải một ngàn vạn, hiện tại đã tăng gấp đôi, tăng lên tới hai ngàn vjan.

Giang Trần âm thầm cảm thấy buồn cười, Đa Văn thần quốc này càng tăng thưởng lên, càng làm chuyện náo tới mức không thể vãn hồi, quả thực là tự đánh vào mặt mũi mình.

Vạn nhất không thể nào bắt được, giải thưởng mà bọn họ treo chẳng lẽ cứ như vậy thêm vào hay sao?

Nhưng mà Giang Trần cũng âm thầm cảm thấy lo lắng thay cho Tô Hồng kia. Giang Trần hắn không sợ loại đuổi giết này, thế nhưng mà Tô Hồng kia chưa hẳn đã không sợ.

Dù sao Giang Trần ở Đông Duyên đảo cũng không dùng diện mạo thực sự hiện lên trước mắt người ta. Cho nên hắn căn bản không sợ lệnh liên hợp truy sát này.


Chỉ cần hắn không khôi phục diện mạo, y phục như lúc ở Đông DUyên đảo, cả đời người Đa Văn thần quốc cũng khó mà đuổi giết được hắn. Trừ phi chính hắn chủ động bạo lộ.

HOa Minh nhìn thấy những giải thưởng này cũng cảm khái không thôi.

- Sư tôn, hai gia hỏa này rốt cuộc lợi hại tới cỡ nào a? Đa Văn thần quốc trọng thưởng như vậy cũng không bắt được bọn họ. Sư tôn, người thần thông quảng đại, ngài cảm thấy hai người này có thể bắt được tới tay hay sao?

Giang Trần cười nói:

- Ta không có phần tâm tư này. Hai ngàn vạn Thiên linh thạch, còn không đáng để vi sư lãng phí thời gian.

Lúc Giang Trần nói những lời này giống như là người ngoài cuộc. Khi nói xong lời cuối cùng, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy dường như người bị đuổi giết căn bản không phải là hắn.

Hoa Minh ngẫm lại cũng đúng, loại người tài đại khí thô như sư tôn, há có thể bị giải thưởng hai ngàn vạn Thiên linh thạch này hấp dẫn, cho nên hắn cũng không có nói cái gì nữa.

Chỉ là nghĩ tiếp, sư tôn cho hắn tu luyện Bàn thạch chi tâm, nếu như hắn còn thiếu kiên nhẫn, bị hai ngàn vạn Thiên linh thạch hấp dẫn, như vậy sẽ làm cho sư tôn cảm thấy hắn không có tiền đồ.

Đa Văn thần quốc liên hợp phát ra lệnh truy sát, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, có thể nói là truyền khắp cả khu vực mấy trăm vạn dặm của Vạn Uyên đảo.

Ngay cả thập đại thần quốc, khắp nơi đều có tin đồn về lệnh truy sát này.

Hiện tại Đa Văn thần quốc bị mất mặt, chuyện này không thể nào che dấu được nữa. Cả thập đại thần quốc cũng biết chuyện xảy ra ở Đông Duyên đảo.

Đa Văn thần quốc ở Đông Duyên đảo, bồi phu nhân lại mất binh, ba đại thế gia kia càng trở thành trò cười của các thế lực lớn trong thập đại thần quốc.

Mà Đông Duyên đảo và Hồi Xuân đảo vực thì có cảnh tượng vô cùng thảm thiết. Nghe nói ba đại thế gia của Đa Văn thần quốc kia nhao nhao giá lâm tới Hồi Xuân đảo vực, đem lửa giận trút xuống trên đầu Hồi Xuân đảo vực.

Vì thế mà Hồi XUân đảo vực cố gắng, bồi thường không biết bao nhiêu, mới miễn cưỡng dẹp loạn lửa giận của ba đại thế gia.

Về phần Đông DUyên đảo kia, càng trở thành trò cười lớn, tất cả người lưu vong trên đảo, trừ một ít người già yếu lưu lại, những người khác toàn bộ chạy thoát.

Tuy rằng những người chính thức chạy đi không tính là quá nhiều. Đại bộ phận đều táng thân dưới đáy hải vực, trở thành đồ ăn cho quái vật bên dưới. Nhưng mà Đông Duyên đảo từ giờ phút đó đã chính thức biến mất trong dòng sông lịch sử, đây là sự thực không thể chối cãi.

Dù sao cả cấm chế, trận pháp trên toàn bộ hòn đảo bị phá hỏng. Cả Đông Duyên đảo này không còn bất luận giá trị nào đáng nói.


...

Trong hải vực mênh mông, ở một phiến lục địa cường đại mà thần bí, chính là lục địa của Vĩnh Hằng thần quốc. Phiến lục địa này ít nhất gấp mười lần Lam Yên đảo vực.

Ở cả Vạn Uyên đảo, đây là tồn tại mà mọi người đều biết tới.

Vĩnh Hằng thần quốc này có vô số tông môn cường đại, các thế gia cường đại. Đương nhiên còn có vương quyền cường đại hơn.

Mà Yến gia, ở trong Vĩnh Hằng thần quốc vốn xem như thế gia nhất lưu, nhưng vì một ít nguyên nhân, những năm này đã có xu thế suy tàn.

Rất nhiều thế gia nhất lưu đã siêu việt bọn họ.

Mà Hoàng Nhi giờ phút này đang ở trong khuê phòng của Yến gia.

Tình cảnh của Hoàng Nhi ở Yến gia thoạt nhìn là đãi ngộ của đại tiểu thư. Cả yến gia dường như cũng không có ai bất kính với nàng.

Nhưng mà loại đãi ngộ nhìn như không tệ này lại khiến cho nàng vô cùng bất đắc dĩ.

Hoàng Nhi rất rõ ràng, đây không phải là người Yến gia thực sự yêu thương huyết mạch Yến gia như nàng. Chỉ là, Yến gia không muốn bức bách nàng, sợ hãi nàng nghĩ không thông, lựa chọn tự sát a.

Yến gia hiện tại nuôi Hoàng Nhi, cung cấp nhu cầu cho Hoàng Nhi, đơn giản là vì muốn một ngày nào đó, đem Hoàng Nhi đưa tới cho Hạ Hầu gia kia, trở thành lô đỉnh luyện công cho Hạ Hầu Tông kia.

Đây cũng là lời hứa năm đó của Yến gia hứa hẹn với Hạ Hầu gia, cũng là một sỉ nhục của Yến gia.


Chỉ là theo thời gian trôi qua, loại cảm giác sỉ nhục này đã quên không sai biệt lắm. Nhưng mà mọi người đối với loại vật đánh bạc, thế mạng như Hoàng Nhi lại không có quên đi.

Mọi người đều biết Hoàng Nhi không thể xảy ra chuyện. Nếu không Yến gia thực sự không gánh được sự giận dữ của Hạ Hầu gia tộc.

Hoàng Nhi cực kỳ thông minh, tự nhiên biết rõ uẩn khúc bên trong. Chỉ là nàng huệ chất lan tâm, biết rõ chuyện này trước mắt rất khó nghịch chuyển, cho nên nàng cũng không thể giày vò quá nhiều, mà lựa chọn chăm chú chờ đợi thời cơ.

Nếu như nói thế giới này còn kỳ tích gì đáng để chờ mong. Hoàng Nhi tin tưởng, nhất định là thứ Giang Trần mang tới cho nàng.

Nàng có thể không tín nhiệm cả thế giới này, thế nhưng lại vĩnh viễn tin tưởng Giang Trần.

Nàng tin chắc rằng, người mình âu yếm, một ngày nào đó sẽ giá lâm Vạn Uyên đảo, dùng phương thức khiếp sợ thiên hạ, nghĩ cách cứu viện nàng từ trong biển lửa. Mà lúc này thứ nàng cần làm là ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ.

Vì thế mỗi ngày nàng đều ru rú trong nhà, dốc lòng tu luyện.

Ngay cả hạ nhân và nha đầu gia tộc sắp xếp cho nàng, nàng cũng đuổi đi. Mỗi ngày đều tự túc, trừ Thuấn lão ra, nàng không làm bạn với ai khác nữa.

Nhưng mà Thuấn lão hiện tại cũng đã không còn phải là Thuấn lão trước đó nữa.

Thuấn lão hiện tại bởi vì lúc trước mang nàng rời khỏi Vạn Uyên đảo, vi phạm điều tối kỵ của gia tộc, vốn đã bị nhốt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận