Độc Tôn Tam Giới

- Sư tôn, ân dạy bảo và tái tạo của sư tôn ngài, đệ tử tự nhiên phải nghe sư tôn phân phó. Đúng rồi, sư tôn, nghe nói thịnh hội cổ ngọc kia sắp kết thúc báo danh. Người tới Kỳ tích chi thành này hẳn là muốn tham dự thịnh hội cổ ngọc a. Nếu không báo danh, danh ngạch sẽ không có đâu.

- Ồ? Báo danh chấm dứt lúc nào?

- Còn có ba bốn ngày.

Hoa Minh lo lắng nói:

- Sư tôn nếu không trở lại, con định đi báo danh trước rồi nói sau.

- Ha ha, còn có ba bốn ngày, không cần gấp gáp. Những ngày qua con có nghe được tin tức gì không vậy?

- nghe nói các thế lực lớn của thập đại thần quốc đều đã tới Kỳ tích chi thành. Nhưng mà bọn họ ở những nơi vô cùng kín đáo. Bọn họ không lộ diện, người bình thường không nhìn thấy được bọn họ.

- Còn có tin tức gì khác không?

Giang Trần hỏi.

- Tin tức đều có liên quan tới thịnh hội cổ ngọc. Nghe nói lần thịnh hội cổ ngọc này, Lam Yên đảo vực cực kỳ coi trọng, quy mô là cấp bậc gần ba ngàn năm không có. Nghe nói cũng là vì muốn để cho khách nhân Thập đại thần quốc tận hứng. Nghe nói nếu như Lam Yên đảo vực có thể mượn cơ hội này, làm cho thập đại thần quốc thỏa mãn mà nói, có lẽ qua ít năm nữa, thập đại thần quốc sẽ dẫn dắt Lam Yên đảo vực, dẫn dắt Lam Yên đảo vực trở thành thần quốc thứ mười một a.

- Ha ha, đây là tin đồn bậy bạ a?

Tin tức này hiển nhiên Giang Trần không thể nào tin được.

Lam Yên đảo vực có lẽ cường đại hơn Hồi Xuân đảo vực một ít, nhưng chỉ dựa vào một lần thịnh hội cổ ngọc, có thể khiến cho thập đại thần quốc ủng hộ bọn họ trở thành thần quốc thứ mười một sao? Chuyện này hoặc ít hoặc nhiều có chút khoa trương.

Nếu như tên tuổi thần quốc có thể cầm dễ như vậy, vậy không thể nào được gọi là thần quốc được nữa.

Thập đại thần quốc, có cái nào mà không trải qua các loại kinh nghiệm, các loại khảo nghiệm trong lịch sử cơ chứ? Lam Yên đảo vực rõ ràng chênh lệch một cấp độ, thậm chí còn không chỉ như vậy.

Cố lẽ đây chỉ là đám sương mù mà Lam Yên đảo vực tung ra. Muốn tạo thế cho Lam Yên đảo vực bọn họ.

Như vậy mà nói, mặc dù về sau không đề cập tới thần quốc thứ mười một, thế nhưng Lam Yên đảo vực cũng có thể xưng bá với những đảo vực chung quanh.

Đương nhiên đối với chuyện này Giang Trần cũng không quá đặc biệt quan tâm. Hắn càng quan tâm tới Hoàng Nhi hơn. Hắn rất muốn biết Hoàng Nhi có tới hay không.

Chỉ là thập đại thần quốc đều là khách quý, muốn thăm dò được nơi ở của bọn ở đâu, cơ hồ là chuyện không có khả năng.

Nhưng mà Giang Trần vẫn quyết định, đi bốn phía thử thời vận một chút.

- Hoa Minh, vi sư định tham dự lần thịnh hội cổ ngọc lần này. Lần thịnh hội cổ ngọc này có những điều kiện báo danh nào nữa?

- Điều kiện báo danh bất động. Thế lực lớn của thập đại thần quốc mỗi một nhà đều có mấy danh ngạch miễn phí. Mà những thế lực của đảo vực khác cũng có danh ngạch miễn phí nhất định. Hoàn toàn dùng thực lực mà định đoạt. Về phần tán tu, báo danh cần phải nộp một số tiền đặt cọc nhất định gọi là phí thủ tục. Đương nhiên, còn cần trải qua khảo nghiệm, nghe nói còn hạn chế số tuổi nữa.

- Còn có hạn chế số tuổi sao?

- Đúng vậy. Lam Yên đảo vực tổ chức lần thịnh hội này cũng không phải là bữa cơm miễn phí. Bọn họ đương nhiên không thể để cho một ít lão quái vật tham dự thịnh hội cổ ngọc. Bằng không mà nói, Lam Yên đảo vực không phải bị những lão quái vật này lấy hết thứ tốt hay sao? Lần thịnh hội này, nghe nói chỉ cho phép thiên tài trẻ tuổi dưới sáu mươi tuổi tham dự mà thôi.

Dưới sáu mươi tuổi, ở thế giới võ đạo tựa như một người hai mươi tuổi ở thế tục vậy, tự nhiên cũng được coi là thiên tài trẻ tuổi.

Nhưng mà hạn chế này đối với Giang Trần mà nói không có ảnh hưởng.

- Hoa Minh, con tiếp tục ở khách điếm tu luyện, vi sư đi báo danh. Đồng thời cũng tìm hiểu tin tức.

Hoa Minh nghe theo phân phó của lão sư.

Giang Trần rời khỏi khách điếm, đi tới đường lớn. Mật độ người trên con đường này rõ ràng cho thấy vượt quá lần trước. Kỳ tích chi thành này, địa điểm báo danh có năm sáu chỗ.

Giang Trần tìm tới một địa điểm tương đối gần đây.

Thế nhưng không ngờ rằng điểm báo danh này đội ngũ xếp hàng đã tới ngoài cửa. Giang Trần suy đoán, những điểm báo danh khác cũng là như vậy.

Hắn cũng không làm chuyện gì mà xếp hàng tại chỗ.

Đợi trọn vẹn một thời thần, mới tới phiên Giang Trần.

Mỗi người vừa tiến vào Lam Yên đảo vực đều có một giấy chứng nhận nhập đảo vực, sau khi kiểm tra, đo lường qua đi, lúc này mới tiếp nhận báo danh.

Đầu tiên phải khảo thí cốt linh. Cốt linh là thứ không biết nói điêu. Chỉ có thông qua khảo thí, không có vượt quá sáu mươi tuổi mới có thể tiến vào bước tiếp theo.

Sau khi kiểm tra số tuổi xong, lại có vài đạo khảo nghiệm.

Khảo nghiệm này tự nhiên là khảo thí tri thức người báo danh đối với cổ ngọc. Một ít tri thức thượng cổ. Chuyện này đối với Giang Trần mà nói, tự nhiên không thành vấn đề.

Rất nhanh Giang Trần đã thông qua khảo thí.

- Giao nộp hai mươi vạn Thiên linh thạch làm tiền đặt cọc. Ngươi có thể nhận được tư cách dự thi. Nhớ kỹ tiền đặt cọc này không thể lấy về được.

Tự nhiên Giang Trần biết rõ quy tắc này.

Cái gọi là tiền đặt cọc kỳ thực chính là phí dự thi, báo danh, đến lúc đó thịnh hội cổ ngọc kéo dài một tháng.

Trong thời gian một tháng này, người dự thi thu được bao nhiêu cổ ngọc đều quy cho họ. Nếu như có giá trị siêu cấp, tự nhiên là vận khí của họ.

Nếu như giá trị còn xa không bằng hai mươi vạn Thiên linh thạch, vậy thì coi như bản thân đen đủi.

Không thể không nói, tiền đặt cọc vô cùng cao, thời gian một tháng, đối với tán tu bình thường bên ngoài mà nói, muốn thẳng trở về, thật không dễ dàng.

Dù sao nguyên thạch cổ ngọc này trên thị trường bán bao nhiêu tiền một khối chứ? Khối lớn nhất cũng chính là một ngàn Thiên linh thạch.

Hai mươi vạn Thiên linh thạch, yêu cầu phải lấy được hai trăm khối nguyên thạch cổ ngọc cỡ nhỏ. Độ khó này tuyệt đối vô cùng cao.

Dù sao nhân số dự thi quá nhiều, cạnh tranh quá lớn.

Bất quá đối với Giang Trần mà nói, hắn lại cảm thấy rất có lợi. Hai mươi vạn Thiên linh thạch đối với hắn mà nói hiện tại cũng không coi là một bút tài phú vào đâu.

Nhưng mà thịnh hội cổ ngọc này quy mô lớn như vậy, quặng nguyên thạch nhất định sẽ có quy mô vô cùng lớn. Giang Trần cảm thấy đây là một cơ hội phát tài.

Hắn lập tức thống khoái giao nộp hai mươi vạn Thiên linh thạch, thu lại một lệnh bài dự thi.

Sau khi thu được lệnh bài dự thi, Giang Trần cũng không vội trở về.

Hắn quyết định đi khắp nơi nhìn một chút.

Nhất là những tửu quán cao cấp kia, nhất là những nơi trăng hoa, những nơi người trẻ tuổi đặc biệt ưa thích tới đó.

Tự nhiên không phải Giang Trần muốn uống rượu hoa, mà hắn muốn nghe ngóng tin tức.

Hắn suy đoán, Lam Yên đảo vực to như vậy, những thiên tài của thập đại thần quốc đã tới, chung quy cũng phải đi ra ngoài. Mà địa phương mà người trẻ tuổi thích nhất là nơi nào chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui