Độc Tôn Tam Giới

Giang Trần quả thực không có thú vui nói láo, lại nói, quyển trục giới thiệu các nhiệm vụ của thánh địa đối với hắn mà nói, căn bản không có bao nhiêu ý nghĩa. Nói với người bên ngoài cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

Giang Trần mở quyển trục ra, nghiêm túc tra xét.

Nhiệm vụ chí tôn này quả thực mỗi một nhiệm vụ đều bất phàm. Có ít nhiệm vụ thì yêu cầu săn giết một ít cường giả thành danh đã lâu. Có một ít thì yêu cầu tìm kiếm bảo vật vô cùng hi hữu. Có một chút thì yêu cầu nhận được manh mối của một bí cảnh thần bí. Có một ít thì trực tiếp yêu cầu lấy công pháp gì đó...

Những nhiệm vụ này đủ loại, bất luận một nhiệm vụ nào đều có độ khó rất lớn.

Hiện tại Giang Trần đã biết rõ vì sao nhiệm vụ Chí Tôn lại ít người nhận như vậy. Nhìn qua vắn tắt về những nhiệm vụ này, Giang Trần cũng đã biết rõ nguyên nhân.

Nhiệm vụ chí tôn có một ít nhiệm vụ như mò kim đáy bể. CÓ một ít lại giống như mình làm người khác hưởng. Có một ít lại giống như lên núi đao xuống biển lửa vậy.

Bất luận một nhiệm vụ nào đều là nhiệm vụ mà người bình thường không có khả năng hoàn thành được.

Giang Trần nghiêm túc chọn lựa, những nhiệm vụ này nhiều vô số. Các loại phong cách đều có. Nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, tự nhiên hắn có phương hướng chọn lựa.

Nếu như là nhiệm vụ phương diện đan đạo, hắn vô cùng thích thú. Bởi vì nhiệm vụ phương diện đan đạo, là thứ hắn nắm chắc nhất. Thứ hai cũng là nhiệm vụ mà hắn cảm thấy nhẹ nhõm nhất.

Giang Trần xem từng nhiệm vụ, nhiệm vụ Chí Tôn trên này không ít, khoảng chừng hơn trăm. Có những nhiệm vụ đã tồn tại ngoài ngàn năm.

Có thể nói, nhiệm vụ có thời gian dài như vậy, có khả năng đã bị nhiều người ném lên chín tầng mây.


Nhưng mà ở Công Đức điện, chỉ cần là tuyên bố qua, chưa hoàn thành, thì đều ghi lại ở đó, hơn nữa tuyệt đối là hữu hiện.

Bất luận lúc nào cũng như vậy.

Đừng nói là ngoài ngàn năm, ngay cả qua một vạn năm vẫn hữu hiệu như cũ.

Giang Trần xem một lần, lại xem lần hai.

Sau khi xem xong lần thứ nhất, trong lòng Giang Trần so sánh mấy nhiệm vụ. Hắn phải sàng lọc một lần, cân nhắc lợi và hại một chút.

Một lát sau Giang Trần đã có đáp án.

- Cái này, nhiệm vụ Chí Tôn số bảy mươi hai.

Giang Trần chỉ vào con số của nhiệm vụ trên quyển tục, cường điệu nói:

- Ta chọn nhiệm vụ này, mười hai vạn điểm cống hiến.

Cốc Vân Tân kia thấy Giang Trần chọn nhanh như vậy, cũng có chút ngoài ý muốn.

Tử Xa Mân cũng đi qua, nhìn lên trên quyển trục.

- Hỏa diễm báo thù.

Danh tự của nhiệm vụ này vô cùng có ý tứ. Nhìn qua đằng đằng sát khí, tràn ngập ý tứ như ân toán tình cừu.

Cốc VÂn Tân đối với nhiệm vụ Chí tôn này cũng không xa lạ gì, Giang Trần vừa nói ra con số, trong lòng hắn đã biết rõ đó là nhiệm vụ anfo.

Cốc Vân Tân có chút giật mình nhìn qua Giang Trần:

- Thiệu Uyên tiểu hữu, nhiệm vụ này tuyên bố cũng không tính là quá lâu. Chỉ có sáu mươi ba năm mà thôi. Nhưng mà người trong cuộc năm đó hiện tại đã không còn ở trên nhân thế a.

- Không còn ở trên nhân thế? Nói như vậy nhiệm vụ này đã mất đi hiệu lực sao?

- Không, không, không. Nhiệm vụ cũng không mất đi hiệu lực. Nhiệm vụ này là cao tầng Thánh địa định ra. Lại nói, đây là sỉ nhục của thánh địa. Tử Xa huynh hẳn cũng biết.


Tử Xa Mân giật mình, đột nhiên trong mắt hiện lên một đạo tinh mang, thất thanh nói:

- Chẳng lẽ là cừu hận của Tử Mục trưởng lão sáu bảy mươi năm trước?

- Đúng vậy, chính là hắn.

Cốc Vân Tân thở dài:

- Ngươi bây giờ là cự phách đan đạo trong thánh địa, nhưng mà sáu bảy mươi năm trước, Tử Mục trưởng lão, mới là đan đạo đệ nhất nhân của thánh địa. Hơn nữa là đệ nhất nhân không thể nào tranh luận. Điểm này Tử Xa huynh có lẽ cũng không phủ nhận chứ?

Tử Xa Mân nghe thấy bốn chữ Tử Mục trưởng lão, biểu lộ cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc và trang trọng, cực kỳ thần thánh. Có thể nhìn ra được Tử Xa Mân này đối với Tử Mục trưởng lão kia cực kỳ tôn trọng.

Than nhẹ một tiếng, Tử Xa Mân gật đầu nói:

- Tạo nghệ trên phương diện đan đạo của Tử Mục trưởng lão còn trên ta. Ngay cả ta năm đó cũng được hắn chỉ điểm rất nhiều. Tử Mục trưởng lão bất kể tuổi tác hay lịch duyệt, hay là tư lịch và uy vọng đều hơn xa Tử Xa Mân ta. Lúc trước hắn cũng tận lực bồi dưỡng ta, trợ giúp ta, muốn đỡ ta thượng vị, để cho ta trở thành đệ nhất nhân đan đạo trong thánh địa. Nói tới Tử Mục trưởng lão, quả thực một lời không nói hết. Nói tới ba ngày ba đêm cũng không thể nào nói hết được.

Cốc Vân Tân cũng ảm đạm nói:

- Chỉ tiếc Tử Mục trưởng lão lại vẫn lạc. Chuyện này đả kích đối với thánh địa chúng ta cực lớn. Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta đối với lĩnh vực đan đạo vốn trong tay Tử Mục trưởng lão còn có chút khởi sắc. Đáng tiếc, thế vừa mới quật khởi, Tử Mục trưởng lão vẫn lạc, lại giống như bị đè xuống. Thánh địa đối với việc Tử Mục trưởng lão vẫn lạc cũng cực kỳ phẫn nộ, cho nên mới có nhiệm vụ này, có cái lửa giận báo thù này.

Cái gọi là lửa giận báo thù, hiển nhiên là báo thù cho Tử Mục trưởng lão kia.

Từ miệng Cốc Vân Tân và Tử Xa Mân, Giang Trần đã đại khái hiểu rõ một ít kinh nghiệm về Tử Mục trưởng lão, nhất là chuyện có quan hệ tới nhiệm vụ lửa giận báo thù này.

Hóa ra năm đó Tử Mục trưởng lão dạo chơi thiên hạ, nhận được thư mời của Bách Hoa thần quốc.


Nói tới Bách Hoa thần quốc này chính là thần quốc có tạo nghệ đan đạo vượt lên xa nhất trong thập đại thần quốc, có trình độ đan đạo cao nhất.

Bách Hoa thần quốc ở phương diện đan đạo, thường xuyên sẽ tổ chức một lần thịnh hội đan đạo. Mà Tử Mục trưởng lão cũng thường xuyên tham dự loại thịnh hội này.

Ngay cả Tử Xa Mân cũng đi qua rất nhiều lần.

Nhưng mà lần kia, Tử Mục trưởng lão đi vừa vặn lại đụng phải một thiên tài đan đạo trẻ tuổi của Bách Hoa thần quốc. Lại có vấn đề phát sinh với tên thiên tài trẻ tuổi của Bách Hoa thần quốc kia.

Tên thiên tài trẻ tuổi kia khí thịnh, hùng hổ dọa người. Tuyên bố muốn luận cao thấp trên đan đạo với Tử Mục trưởng lão, kết quả một già một trẻ càng nói càng ương ngạnh, rốt cuộc dưới sự châm ngòi thổi gió của người cung quanh. Song phương ước định đấu đan đạo.

Trận thi đấu kia Tử Mục trưởng lão bị ảnh hưởng bởi tâm tình, hơn nữa thiên tài trẻ tuổi của Bách Hoa thần quốc ở trên địa bàn mình, có Bách Hoa thần quốc ủng hộ phía sau, càng làm cho hắn hung hăng càn quấy, một hơi không ngờ lại thắng Tử Mục trưởng lão nửa trù.

Theo lý thuyết loại luận bàn này tới điểm là dừng, không tổn thương tới hòa khí.

Thế nhưng mà không ngờ sau khi thiên tài kia thắng, lại còn nói năng lỗ mãng, không ngừng châm chọc Tử Mục trưởng lão, hùng hổ dọa người, ngang ngược, kiêu ngạo, ương ngạnh.

Đến cuối cùng còn làm cho Tử Mục trưởng lão không có cơ hội hạ đài, mặt mũi mất hết.

Sau lần thi đấu kia, tên thiên tài kia thanh danh tăng vọt. Mà Tử Mục trưởng lão thì bị nhục nhã vô cùng, trở thành đá đặt chân cho tên thiên tài đan đạo kia quật khởi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận