Độc Tôn Tam Giới

Yết hầu Thạch Huyền lập tức ngòn ngọt, thiếu chút nữa không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Cầm nhầm?

Đây là trận đồ đan đạo mà Thạch Huyền hắn vẫn luôn cảm thấy tự ngạo. Hắn tạm thời vẽ ra trận đồ, tuy rằng đơn sơ, nhưng mà lại ẩn chứa tinh hoa trận pháp, vô cùng thâm ảo, phức tạp.

Lúc hắn vẽ, một mặt vẽ, một mặt tràn ngập tự hào.

Thế nhưng mà trong miệng tiểu tử này không ngờ lại thành thứ bêu xấu? Hơn nữa lại là lấy trận pháp nhập môn ra bêu xấu? Đây không phải là nhục nhã người khác sao?

Thạch Huyền không ngừng giận dữ, nếu như không phải cân nhắc tới tình hình hiện tại, hắn hận không thể xông lên, trực tiếp đấm vào mặt đối phương.

Thế nhưng mà lý trí đã chiến thắng xúc động của hắn.

Nếu như hắn thực sự làm như vậy mà nói, anh minh cả đời sẽ bị phá hủy triệt để.

Thạch Huyền cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, nói mạnh miệng là tật xấu, chỉ là ta thấy ngươi không sửa được a. Ngươi cũng đừng có mặt dày như vậy, ngươi nói đây là bêu xấu, ngươi nói trận đồ này đơn giản. Không có chút kỹ thuật nào, ngươi nói nhiều như vậy đủ rồi đó. Ngươi có thể nói cho ta biết, trận đồ đơn giản như vậy ngươi có nhìn ra vấn đề ở đâu không?

Thạch Huyền không quen nhìn bộ dáng này của Giang Trần.

Giang Trần ung dung duỗi người, chậm rãi nói:

- Loại trận đồ đơn giản, thô thiển, thấp kém này thực sự là thất bại a. Bản thân đã loạn rối tinh rối mù, muốn ta vạch trần vấn đề ở đâu quả thực là làm khó xử ta. Trong mắt của ta khắp nơi đều là vấn đề a. Nhưng mà nếu như là đánh cuộc, vậy ta cố gắng uốn nắn một chút vậy.

- Tính ra ta cũng lười uấn nắn. Ta sẽ vẽ ra một trận đồ hoàn mỹ, tất cả mọi người đều là người sáng suốt, chỉ cần so sánh một chút là có thể nhận ra.

Loại trận đồ này trong mắt Thạch Huyền có lẽ tương đối thâm ảo, nhưng mà trong mắt Giang Trần quả thực quá thấp kém.

Như vậy xem ra trận đồ trên Thần Uyên đại lục này quả thực không phải tụt hậu bình thường. Ít nhất trong mắt Giang Trần xem ra, trận đồ này vô cùng thô thiển.

Pháp trận đao đạo cấp bậc Chư Thiên chính thức, loại cấu tạo phức tạp, mô hình thâm ảo, đường cong hoàn mỹ đủ để khiến cho tinh thần người ta sụp đổ.

So ra, pháp trận đồ đan đạo của Thạch Huyền này quả thực là cấp bậc như đồ chơi trẻ con.

Kiếp trước Giang Trần dạy đồ đệ, đều khinh thường dùng loại trận đồ cấp thấp này làm ví dụ.

Cho nên cơ hồ Giang Trần nhắm mắt lại, thoăn thoắt, tốc độ cực nhanh, quả thực giống như đi theo vẽ mặt không có gì khác nhau.

Không bao lâu sau Giang Trần đã đem cả trận đồ khắc ra.

- Được rồi. So sánh một chút đi. Những chỗ sơ hở trong trận đồ của ngươi ta đã ghi rõ ra toàn bộ. Ngươi cũng đừng có ra vẻ.

Giang Trần cười cười, lại nói với Yến Thanh Tang một tiếng:

- Yến huynh, đến đây, mang đồ đi qua, để cho mọi người xem qua một chút.

Không có trọng tài, tự nhiên phải để những cự đầu đan đạo ở đây tự giác chủ trì công đạo.

Đương nhiên thế giới đan đạo, công chính cơ bản nhất vẫn có. Không có ai dám ngang nhiên thay đổi trắng đen ở nơi công cộng.

Đây là điểm mấu chốt trong giới đan đạo.

Sau khi mọi người xem xong, đối với nội tình trận đồ của Giang Trần cũng tán thưởng không thôi. Rất nhiều cự đầu đan đạo sau khi nhìn qua đều triệt để im lặng.

Đây còn gọi là người không a. Tuổi còn trẻ như vậy mà trận đồ đan đạo đã vẽ tốt như vậy. Thủ bút này, đường cong này, chỗ nào mà không giống như thủ bút của một đại sư cơ chứ?

Trận pháp đồ kia rất nhanh đã tới trong tay Thạch Huyền.

Thạch Huyền sau khi xem xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngực như gặp phải trọng kích. Những đường cong này, trận đồ này giống như là một nụ cười nhạo, khiến cho Thạch Huyền hắn cơ hồ xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm kẽ đất chui xuống dưới.

Đồng thời trong lòng Thạch Huyền còn có một loại cảm giác bối rối không hiểu. Làm cho hắn cảm thấy như rớt xuống hầm băng vậy.

Đây chính là lúc hắn nên đắc ý a. Thế nhưng không ngờ rằng lại bị đối phương nhẹ nhõm phá giải như vậy. Mà thứ đáng giận nhất của tiểu tử này còn khiến cho trận đồ kia nhìn qua sơ hở đầy mình, không đáng một xu.

Cái gì mà làm xấu mặt? Cái gì mà pháp trận nhập môn...

Chuyện này đối với đại sư có địa vị cao trong đan đạo như Thạch Huyền mà nói, tuyệt đối là một lần đánh vào mặt mũi cực kỳ hung ác. Vốn thứ Thạch Huyền hắn cho rằng là tự hào nhất, trong mắt đối phương chỉ là một thứ rác rưởi không đáng một xu sao?

Giờ phút này những người khác trong Bách Hoa thánh địa nhìn thấy biểu lộ và phản ứng của Thạch Huyền, trong lòng đều hiện lên vẻ lo lắng nồng đậm.

Thế cục phát triển tới một bước này, người Bách Hoa thánh địa đều có cảm giác không ổn.

Ván hai mặc dù còn chưa chấm dứt, thế nhưng mà bọn họ cũng đã nhìn thấy một chút điềm báo không ổn. Nếu như ván hai Thạch Huyền không có cách nào đáp được vấn đề của đối phương, vậy thì..

Hậu quả này quả thực bọn họ không chịu đựng nổi.

Ván này Thạch Huyền không thua nổi, một khi thua, có nghĩa là hắn thân bại danh liệt. Hơn nữa từ nay về sau còn mất đi tự do, trở thành đan nô của đối phương.

Thạch Huyền đối với Bách Hoa thánh địa mà nói, tuyệt đối là trụ cột tương lai, là tồn tại mà Bách Hoa thánh địa căn bản không hi sinh nổi.

Dù hiện tại Thạch Huyền còn chưa triệt để lớn lên, trình độ hắn đã là tồn tại top ba trong Bách Hoa thánh địa, hơn nữa tốc độ phát triển của Thạch Huyền còn vô cùng tốt.

Thế nhưng mà lúc này Thạch Huyền quanh năm đánh ưng, lúc này lại bị ưng mổ mù mắt.

Lật thuyền trong mương.

Một gã cự đầu đan đạo trong Bách Hoa thánh địa truyền âm nói:

- Thạch lão đệ, có muốn chúng ta tìm cớ, bỏ lần đánh cuộc này, phá hỏng lần đánh cuộc này hay không?

- Đúng vậy, a không thể tiếp tục đánh cuộc được nữa.

Lúc này chuyện mất mặt xảy ra. Hai người này vừa mới truyền âm, một pháp trận ở hiện trường bỗng nhiên xuất hiện từng đạo chấn động, vô cùng đột nhiên.

Thanh âm chấn động này chặn đứng toàn bộ truyền âm của hai người bọn họ. Hơn nữa không hề giữ lại, vô cùng rõ ràng vang vọng.

Lần này toàn trường một mảnh xôn xao, tiếng cười vang vọng.

Hai cự đầu của Bách Hoa thánh địa mặt đỏ tía tai, chỉ hận không thể tìm khe hở dưới đất chui xuống. Chuyện này không khách gì là cởi sạch y phục chạy trần truồng dưới bóng đêm. Cho rằng không ai nhìn thấy, thế nhưng đột nhiên sắc trời sáng rõ, hơn nữa trên đường cái đầy người vậy.

Cái loại cảm giác này so với ăn phải con ruồi còn buồn nôn hơn.

Giang Trần cười rộ lên:

- Thạch Huyền, ngươi nhìn đồng môn, đồng đạo của ngươi tri kỷ cỡ nào, nghĩ chu đáo cỡ nào a. Bọn họ ngay cả đường lùi cho ngươi cũng đã nghĩ kỹ. Ngươi nói ta có nên hữu hảo chờ một chút, để đồng bạn ngươi tìm được biện pháp phá hỏng lần đánh cuộc này, thuận thế cho ngươi xuống đài hay không?

Mọi người nghe vậy càng cười rộ lên.

Thạch Huyền giờ phút này thực sự có cảm giác muốn sụp đổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui