Độc Tôn Tam Giới

Bách Hoa thánh địa sở dĩ càn rỡ là hoàn toàn vì nội tình đan đạo của bọn họ, có ưu thế may mắn trên phương diện đan đạo. Chuyện này khiến cho rất nhiều thế lực đều không muốn trở mặt với Bách Hoa thánh địa.

Nói trắng ra Bách Hoa thánh địa giống như bị làm hư, cảm thấy nội tình đan đạo bọn họ thâm hậu, những thánh địa của các thần quốc khác đều phải nịnh bợ bọn họ, nhìn sắc mặt bọn họ mới đúng.

Hai gã lão tổ đan đạo khác của Bách Hoa thánh địa lúc này sắc mặt tái nhợt.

Một người trong đó chắp tay nói với Đại thánh chủ:

- Đại thánh chủ, Bách Hoa thánh địa chúng ta ở xa tới là khách, các ngươi dùng loại phương thức này đối đãi với khách nhân, dường như không đủ hữu hảo a.

Đại thánh chủ không có lập tức trả lời, mà vẻ mặt nghiêm túc, nở nụ cười nghiền ngẫm:

- Chu đạo hữu, đạo đãi khách của Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta hẳn không có vấn đề. Đánh cuộc này trước đó cũng chỉ là vì trợ hứng, vì tìm thú vui cho mọi người. Ai ngờ tới song phương lại đánh cuộc tới tình trạng thảm thiết như vậy. Lại nói, luận bàn đan đạo, thắng bại cũng chỉ là việc thường. Bách Hoa thánh địa chắc có lẽ sẽ thua không nổi đó chứ?

Bách Hoa thánh địa lúc này quả thực thua không nổi.

Quả thực, bọn họ không thua nổi Thạch Huyền kia. Nếu như lần này bọn họ trở về, lại để Thạch Huyền lại Vĩnh Hằng thánh địa, trở về căn bản không có cách nào ăn nói.

Một cự đầu đan đạo kiệt xuất nhất Bách Hoa thánh địa bị tạm giam ở Vĩnh Hằng thánh địa? Loại tin tức này một khi mang về căn bản không có cách nào đối mặt với thánh chủ của Bách Hoa thánh địa.

- Đại thánh chủ, giết ngươi đầu cũng rơi xuống đất. Nếu như là đánh cuộc song phương hữu hảo, có lẽ cũng nên có chừng mực a. Lại nói, đánh cuộc giữa bọn họ, căn bản không phải là cùng một cấp độ. MỘt là tính mạng cả đời, một là một loại đan phương mà thôi. Tiền đặc cược không cân bằng, cũng có nghĩa là lần đánh cuộc này không được thừa nhận.


Lão giả họ Chu kia lại ý đồ đảo ngược trắng đen, kết quả.

Đại thánh chủ nhẹ nhàng lắc đầu:

- Nếu như là chúng ta bức bách Thạch Huyền đánh cuộc, thì lần này có thể coi như không. Thế nhưng mà lần đánh cuộc này là Thạch Huyền tự mình tán thành. Chu đạo hữu, ngươi nhìn như nhiệt tâm, thế nhưng lại bôi xấu tên tuổi Thạch Huyền hắn, việc này Vĩnh Hằng thánh địa ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

Đại thánh chủ cũng không muốn nói nhảm với tên này.

Lúc trước Thạch Huyền đối phó với Tử Mục trưởng lão, chèn ép Tử Mục trưởng lão, nói móc Tử Mục trưởng lão, từng bước một bức bách Tử Mục trưởng lão tới tuyệt lộ. Bách Hoa thánh địa cũng không hạ thủ lưu tình.

Lúc này muốn nghĩ như vậy thông qua hay sao? Muốn cho Vĩnh Hằng thánh địa bọn họ tự động bội ước, chuyện này làm sao có thể?

Hiện tại lửa giận của mọi người còn chưa có tiêu a.

- Đại thánh chủ, coi như hạ thủ lưu tình. Cho Bách Hoa thánh địa chúng ta một ít mặt mũi, nhân tình này chúng ta sẽ ghi nhớ.

Lão giả họ Chu kia còn có ý đồ đả thông.

Đại thánh chủ khẽ cua mày:

- Được rồi, không cần phải nói nữa. Lần đánh cuộc này không thể tùy tiện đổi ý, nếu như có thể thì sau này ai sẽ đánh cuộc nữa? Ta tin rằng chuyện này mặc kệ đi tới đâu, Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta đều là người có lý.

Quả thực loại đánh cược này, là Thạch Huyền tự mình thề.

Thạch Huyền tự mình khẳng định không thể lật ngược, đổi ý, trừ phi Giang Trần không muốn loại đan nô như Thạch Huyền, mà chỉ muốn làm nhục hắn một chút.

Nhưng mà hiển nhiên Giang Trần cũng không có ý định như vậy?

- Đại thánh chủ, thực sự không thể dàn xếp hay sao?

- Dàn xếp?

Đại thánh chủ lạnh lùng cười cười:

- Lúc trước khi các ngươi đối phó với Tử Mục trưởng lão, sao lại không nghĩ tới việc dàn xếp? Sao lại không nghĩ tới việc lui một bước trời cao biển rộng? Sao lại không nghĩ tới chuyện lưu lại một đường, ngày sau dễ gặp mặt? Các ngươi đã làm tuyệt như vậy, không có ý định gặp lại, các ngươi làm được lần đầu tiên thì đừng trách Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta là người tiếp theo làm chuyện này.


Đại thánh chủ dù sao cũng là chủ một thánh địa, một khi phát uy, tuyệt đối là uy nghiêm, mạnh mẽ.

Trong lúc nhất thời lão giả họ Chu kia cũng á khẩu không trả lời được. Hắn cũng biết việc này bất kể là thế nào thì Bách Hoa thánh địa bọn họ quả thực không có đạo lý.

Lần đánh cuộc hôm nay, chỉ sợ Thạch Huyền kia rất khó toàn thân trở ra.

Thạch Huyền lắc đầu, sắc mặt tái nhượt đi tới trước mặt đồng bạn, bờ môi giật giật, dường như muốn nói cái gì đó. Đây là phương thức dùng môi ngữ nói chuyện với nhau, trước đó thần thức truyền âm bị bộc lộ, hiện tại bọn họ đã học khôn hơn, không hề dùng thần thức truyền âm, mà lựa chọn dùng một loại phương thức khác trao đổi.

Cuối cùng Thạch Huyền lại phất tay với những người khác trong Bách Hoa thánh địa, nhìn qua giống như quyết tâm ở lại Vĩnh Hằng thánh địa làm đan nô vậy.

Lão giả họ Chu kia cũng không có nói thêm gì nữa, sắc mặ đen lên, nhìn qua, oán niệm trong lòng hắn vẫn cực lớn. Chỉ là ngay cả bản thân Thạch Huyền cũng có thể thỏa hiệp, hắn cũng không có khả năng can thiệp vào.

Dù sao đây là Vĩnh Hằng thánh địa, nháo sự ở đây, người lưu lại khi đó không chỉ có một mình Thạch Huyền, mà có khả năng là toàn bộ người Bách Hoa thánh địa.

- Tốt, chúc mừng Vĩnh Hằng thánh địa, chẳng những thắng cuộc còn thu được một đan nô thực lực mạnh mẽ.

Có người cũng lớn tiếng cười nói.

Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, thứ ba.

Các phương đều nhao nhao lên tiếng nói. Tư thế kia lại làm cho những người của Bách Hoa thánh địa triệt để im lặng.

Thế giới đan đạo vốn tàn khốc như vậy, một khắc trước ngươi còn cao cao tại thượng, sau một khắc nói không chừng trời sẽ lập tức sập xuống.

Ví dụ như Thạch Huyền vậy, thành danh từ khi còn là thiếu niên, cho tới bây giờ cũng chỉ chừng trăm tuổi mà thôi.


Tuổi tác không quá lớn, thậm chí còn coi là trẻ tuổi. Cả đời rất là thuận lợi, thế nhưng lại không ngờ rằng, ở Vĩnh Hằng thánh địa lại thua tất cả.

- Tử Xa đạo hữu, đánh cuộc đã chấm dứt. Hiện tại có thể lộ ra một ít tin tức về Thái Nhất bổ thiên đan được chứ? Chúng ta đều vì Thái Nhất bổ thiên đan này mà tới a.

Tử Xa Mân nghe lời này, trong lòng cũng cao hứng.

- Thái Nhất bổ thiên đan là do thiên tài Thiệu Uyên của Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta nghiên cứu luyện chế ra. Nhắc tới Thái Nhất bổ thiên đan, chỉ sợ không có ai có tư cách hơn với hắn.

- Thiệu Uyên, Thiệu Uyên, nói một chút, nói một chút đi.

Mọi người ở vấn đề này đều vô cùng ăn ý, vô cùng chấp nhất, trăm miệng một lời.

Giang Trần vừa đánh bại Thạch Huyền, hiện tại căn bản không còn ai hoài nghi thực lực của hắn.

Trước đó tất cả mọi người đều cảm thấy người trẻ tuổi kia của Vĩnh Hằng thánh địa ngụy trang. Nhưng bây giờ mọi người lại cảm thấy, Thái Nhất bổ thiên đan này vốn là thứ Thiệu Uyên này nghiên cứu chế tạo ra.

Trừ hắn ra, còn có người nào có thể làm được như vậy nữa?

Không thể không nói, trận chiến này triệt để đặt vững chắc địa vị của Giang Trần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận