Độc Tôn Tam Giới

Thiên phú đan đạo của Giang Trần, ngay cả Bách Hoa Thần Quốc Thạch Huyền đại sư cũng thua, bổn sự ở phương diện này, Yến Vạn Quân đương nhiên là tâm phục khẩu phục.

Ánh mắt của Giang Trần, dừng lại trên một cây linh dược:

- Vạn Quân trưởng lão, gốc Hắc Ngọc Linh San Mai này, cũng là ngươi đào tạo?

Giang Trần đứng ở bên cạnh gốc Hắc Ngọc Linh San Mai, tinh tế đánh giá nó, nhưng thần sắc lại mang theo vài phần trầm tư.

Yến Vạn Quân cười ha ha:

- Tiểu hữu, ngươi thật sự là hảo nhãn lực. Ngươi làm sao thấy được, gốc linh dược này không phải ta đào tạo?

- Từng Linh Dược Sư tài bồi linh dược, đều có một bộ thủ pháp, một loại phong cách so sánh đặc biệt. Gốc Hắc Ngọc Linh San Mai này, trên phong cách, rõ ràng không giống. Cái này cũng không khó nhìn ra.

Yến Vạn Quân chậc chậc tán thưởng:

- Lão phu xem như phục rồi, không thể tưởng ngay cả khác biệt rất nhỏ này, ngươi cũng nhìn ra được? Phong cách cá nhân? Thật sự có khác nhau rõ ràng như vậy sao?

Yến Vạn Quân có chút khó có thể tin, ở hắn xem ra, loại vật này, tựa hồ nhìn không ra cùng linh dược do hắn đào tạo có cái gì khác nhau nha.

Chẳng lẽ ở trong mắt cao thủ, linh dược cũng tồn tại khí chất sao?

Yến Vạn Quân đích thật là không hiểu ra sao.

Giang Trần lại không có mặt mày hớn hở khoe khoang, mà cau mày, tỉ mỉ nhìn nó, nhìn một hồi, lại đi vòng quanh tiểu viện.

Hồi lâu, Giang Trần mới nhẹ nhàng hỏi:

- Vạn Quân trưởng lão, cả gan hỏi ngươi một câu, linh dược này, không biết lai lịch thế nào?

Yến Vạn Quân còn chưa rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng lại cười nói:

- Tiểu hữu, lão phu ngược lại muốn khảo thi ngươi, ngươi cảm thấy, phong cách đào tạo gốc linh dược này, là như thế nào?


Giang Trần thản nhiên nói:

- Phong cách đào tạo, dăm ba câu rất khó giải thích tinh tường. Bất quá, phong cách của gốc linh dược này, lại hoàn toàn bất đồng với thủ pháp của trưởng lão ngươi.

Kỳ thật Giang Trần chưa nói thông thấu, muốn nói thật, thì thủ đoạn đào tạo gốc linh dược này, so với thủ đoạn của Yến Vạn Quân ngươi cao minh hơn không ít.

Bất quá, đó cũng không phải trọng điểm. Giang Trần chú ý, kỳ thật cũng không ở chỗ này.

Yến Vạn Quân cười ha ha, thần sắc lộ ra rất vui sướng:

- Tiểu hữu, lần này ngươi nhìn lầm rồi.

- Nói như thế nào?

Giang Trần bất động thanh sắc, lại không có chút giật mình. Nhìn lầm? Trong tự điển của Giang Trần, căn bản không có từ nhìn lầm.

Yến Vạn Quân cười nói:

- Tiểu hữu, không có ý tứ mạo phạm ngươi. Bất quá, gốc linh dược này, nó không tồn tại phong cách đào tạo gì. Bởi vì, nó là một gã cao tầng ở Vân Đà Sơn, hai ngày trước ở trong núi sâu thu hoạch được, biết rõ lão phu thích đào tạo linh dược, nên buổi sáng cố ý tiễn đưa tới cho lão phu. Cấp độ của gốc linh dược này, phi thường cao, lão phu rất ưa thích.

Giang Trần nghe vậy, cười nhạt một tiếng:

- Vạn Quân trưởng lão là muốn nói cho ta biết, gốc linh dược này không có phong cách đào tạo, bởi vì nó là hoang dại, trời sinh thiên dưỡng, đúng không?

- Đúng vậy a.

Yến Vạn Quân thở dài.

- Tiểu hữu, rốt cục có thời điểm ngươi nhìn lầm a.

Giang Trần nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không phải ta nhìn lầm, mà là Vạn Quân trưởng lão ngươi quá thành thật rồi.

Giang Trần nói đến đây, thần sắc đột nhiên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào gốc Hắc Ngọc Linh San Mai kia, trầm giọng nói:

- Vạn Quân trưởng lão, linh dược này, thật là cao tầng ở Vân Đà Sơn tặng cho ngươi sao?

- Đúng vậy, lão phu không nói dối a.

Yến Vạn Quân cười ha hả.

- Có câu nói, không biết có nên nói hay không.

Giang Trần nhàn nhạt hỏi.

- Tiểu hữu, giữa chúng ta, còn có cái gì nên nói hay không? Đừng làm như người xa lạ.

Yến Vạn Quân cười nói.

- Lão phu sớm đã xem ngươi là người trong nhà rồi.

- Tốt.

Giang Trần gật gật đầu.


- Vạn Quân trưởng lão, ngươi là tổ phụ của Hoàng Nhi cùng Thanh Tang, ta sẽ không có chỗ tàng tư với ngươi. Nếu như là cao tầng ở Vân Đà Sơn tiễn đưa ngươi gốc linh dược này, bất kể là ai, Vạn Quân trưởng lão phải lập tức phái người bắt hắn lại.

Yến Vạn Quân nghe vậy, sắc mặt đại biến:

- Đây là vì sao?

- Bởi vì người này tâm hắn đáng tru.

Giang Trần thản nhiên nói.

- Vạn Quân trưởng lão ngươi là người thành thật, lại không biết thứ này, dụng tâm cực kỳ hiểm ác.

- Lời này giảng như thế nào?

Yến Vạn Quân giật mình không thôi.

Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, chỉ là một cây linh dược, sẽ nghiêm trọng như vậy sao?

- Bởi vì, người đưa tới gốc Hắc Ngọc Linh San Mai này, ý đồ của hắn rất rõ ràng, chính là muốn mưu hại Vạn Quân trưởng lão ngươi.

- Nào có khủng bố như vậy?

Sắc mặt của Yến Vạn Quân có chút khó có thể tin.

- Hơn nữa, tuy lão phu không phải đại hành gia, nhưng ở linh dược một đạo, cũng có chút ít nghiên cứu. Gốc Hắc Ngọc Linh San Mai này, không có tính nguy hại gì a, điểm này, lão phu vẫn có thể xác định.

Yến Vạn Quân cũng là người ưa thích đào tạo linh dược, tuy đối với Hắc Ngọc Linh San Mai không phải đặc biệt hiểu rõ, nhưng mà có độc hay không, hắn vẫn có thể đoán ra được.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Đây chính là địa phương cao minh của hắn. Vạn Quân trưởng lão, sau lưng sự tình này, có cao nhân a. Tuyệt đối không phải chỉ là cao tầng ở Vân Đà Sơn, có thể bố trí xuống cục này.

- Bố cục?

Yến Vạn Quân càng kinh ngạc.

- Tiểu hữu, ngươi càng nói càng quá tà dị rồi. Cái này còn liên quan đến bố cục sao?

- Trưởng lão phán đoán với Hắc Ngọc Linh San Mai, cũng không có sai quá nhiều. Đúng vậy, bản thân Hắc Ngọc Linh San Mai này, không có độc tính gì, hơn nữa là linh dược đẳng cấp cực cao. Nếu như là tự mình đào tạo, Hắc Ngọc Linh San Mai này, tuyệt đối là loại tốt nhất.


Giang Trần đối với Hắc Ngọc Linh San Mai, cũng không có thành kiến.

- Vậy bố cục như lời ngươi nói, là cái gì?

Yến Vạn Quân hồ nghi càng lớn.

- Trưởng lão, ta cả gan lại suy đoán một câu, những linh dược ngươi đào tạo kia, thời điểm ở Yến gia tổng bộ, có lẽ đã đào tạo, hơn nữa năm đào tạo đã rất dài. Hơn nữa, hạt giống của những linh dược này, ngoại giới có lẽ cũng không ai biết a?

- Ngoại giới? Ngươi nói ngoại giới là chỉ cái gì?

Yến Vạn Quân thấy Giang Trần càng nói càng ly kỳ, cái này để cho hắn cũng tràn đầy nghi vấn.

- Ví dụ như trong gia tộc, nói thí dụ như Hạ Hầu gia tộc?

- Hạ Hầu gia tộc nhất định không có hứng thú biết rõ yêu thích của lão phu, trong gia tộc, cũng không phải ít người biết rõ.

Yến Vạn Quân cũng không phủ nhận.

- Yến Vạn Hữu biết không?

Giang Trần hiếu kỳ.

- Hắn biết rõ ta thích đào tạo linh dược, nhưng ta và hắn quan hệ không hòa thuận, hắn khẳng định không biết ta đào tạo linh dược nào.

- Vậy cao tầng khác thì sao? Người biết rõ ngươi đào tạo linh dược, có những ai?

- Biết rõ chi tiết, có lẽ không nhiều lắm. Đúng rồi, Tộc trưởng ngược lại là biết một ít, bởi vì Tộc trưởng cũng thường xuyên ở phương diện này, cùng ta có chút trao đổi.

Giang Trần nghe vậy, sắc mặt lại hơi trầm xuống, lẩm bẩm nói:

- Tộc trưởng, Tộc trưởng... Yến gia tộc trưởng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận