Độc Tôn Tam Giới

Tử Xa Mân thật không có xem thường Yến Thanh Tang, chỉ là hắn cảm thấy, dùng thiên phú của Yến Thanh Tang, muốn ở trong bốn danh ngạch còn lại, đạt được một danh ngạch dự thi, là không dễ dàng. Thậm chí có thể nói, là sự tình rất khó có thể làm được.

Bất quá, Tử Xa Mân chứng kiến Yến Thanh Tang đột phá Thiên Vị, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nói ra:

- Thanh Tang, vốn lấy ngươi, là khẳng định không có cơ hội tham gia thiên tài luận kiếm. Mặc dù miễn cưỡng muốn tham gia, cũng chỉ có phần bị người hành hạ.

- Ân.

Cái này, Yến Thanh Tang không phủ nhận.

Trước khi nhận thức Giang Trần, Yến Thanh Tang ở Yến gia, chỉ sợ xa xa không thể tham gia thiên tài luận kiếm, chớ nói chi là ở Vĩnh Hằng Thánh Địa.

Thế nhưng mà, Yến Thanh Tang hiện tại, đã thoát thai hoán cốt.

Yến Thanh Tang cảm thấy, có lẽ mình ở Vĩnh Hằng Thánh Địa tư lịch còn chưa đủ, nhưng mà luận thực lực, mình tuyệt đối có tư cách tham gia.

- Ngươi đột phá Thiên Vị, như thế rất khó được. Lại không nghĩ rằng, tiềm lực võ đạo của ngươi cư nhiên cũng không tệ. Như thế để cho lão phu cảm thấy có chút bất ngờ. Danh ngạch dự thi này, lão phu sẽ giúp ngươi tranh thủ thoáng một phát. Ít nhất, sẽ tranh thủ cho ngươi một cơ hội cạnh tranh công bình.

Cái gọi là cơ hội cạnh tranh công bình, là ở trong Thánh địa, có lẽ còn phải trước tuyển bạt thoáng một phát.

Tử Xa Mân không có nuốt lời, hắn là người thực dụng. Đã đáp ứng Yến Thanh Tang, rất nhanh liền đi vận tác.

Bởi vì Yến Thanh Tang là huynh đệ của Giang Trần, cùng Giang Trần quan hệ vô cùng tốt.


Hơn nữa hôm nay hắn đột phá Thiên Vị, cái này để cho hắn ở trong trẻ tuổi của Thánh Địa, thoáng cái liền trở nên nổi tiếng rồi.

Cho nên, về tình về lý, tuy hắn chưa hẳn có thể lấy được một danh ngạch, nhưng ít ra cũng là người có quyền tranh đoạt.

Cuối cùng, bốn danh ngạch này, rõ ràng có mười mấy thiên tài có tư cách tranh đoạt. Không thể làm gì, chỉ có thể ở bên trong tuyển bạt một phen.

Lần này Yến Thanh Tang là quyết tâm muốn chứng minh mình, cho nên, thời điểm hắn tranh đoạt danh ngạch, cũng phấn đấu quên mình, nguyện nhất định phải có.

Không thể không nói, loại chơi liều này, là rất có ưu thế. Cái này để cho hắn ở trong hai đợt tranh đoạt, liên tục đánh bại hai đối thủ, cướp được một tư cách dự thi.

Bởi như vậy, mười danh ngạch dự thi của Vĩnh Hằng Thánh Địa, cũng định ra rồi.

Dựa theo quy định, bảy ngày trước thiên tài luận kiếm, tất cả thế lực lớn nhất định phải trình lên danh sách dự thi. Đến ngày thứ ba đếm ngược, từng thiên tài dự thi, nhất định phải đi chỗ chủ sự thẩm tra đối chiếu thân phận, xác định thân phận.

Sau khi xác định xong, chủ sự có thể căn cứ số lượng thiên tài dự thi, an bài quá trình thi đấu, làm một ít công tác chuẩn bị tất yếu.

Có thể nói, số lần tổ chức thiên tài luận kiếm cực nhỏ, cho nên ở trong tất cả đại Thần Quốc, đều phi thường coi trọng.

Thiên tài luận kiếm này, cũng có thể coi là tuyển bạt cho thiên tài thi đấu vài năm sau.

Thiên tài thi đấu, liên quan đến tất cả thiên tài của thập đại Thần Quốc, mà có thể tham gia thiên tài thi đấu, tự nhiên đều là người ở thiên tài luận kiếm trổ hết tài năng.

Tầng tầng sàng chọn, bao nhiêu thiên tài ngang trời xuất thế, bao nhiêu thiên tài ảm đạm thất sắc.

- Tử Xa trưởng lão, những ngày này, Thiệu Uyên vẫn ở Vĩnh Hằng chi hà tu luyện sao?

Đại Thánh Chủ thập phần ân cần hỏi thăm.

Tử Xa Mân gật gật đầu:

- Đúng vậy, hắn đi vào đã lâu rồi. Lần này, có lẽ sẽ có đột phá a?

Đại Thánh Chủ thở dài:

- Mấy ngày hôm trước, Hạ Hầu gia tộc Tộc trưởng Tiêu Dao Hầu, đến chỗ bổn tọa trêu đùa mồm mép, thổi Hạ Hầu Tông như thiên hạ vô song. Chỉ sợ trận chiến giữa Thiệu Uyên cùng Hạ Hầu Tông, là không thể tránh được rồi. Trong lòng Bổn tọa, còn không có lực lượng gì a.

Tử Xa Mân nghĩ đến vấn đề này, hắn cũng có chút đau đầu. Hắn đối với Giang Trần rất có lòng tin. Nhưng mà lúc này đây lại có chút bất đồng.

Uy danh của Hạ Hầu Tông, tại Vĩnh Hằng Thần Quốc thật sự quá xuất chúng. Mà thiên phú võ đạo của Thiệu Uyên, tuy thời điểm ở Cửu khúc vân quật đã được bày ra nhất định.

Thế nhưng mà, dù sao cảnh giới Võ Đạo của Thiệu Uyên, cùng Hạ Hầu Tông kém quá xa.


Thiệu Uyên đột phá Thiên Vị chỉ mới một năm. Cho tới bây giờ, cũng không có bao nhiêu thời gian, hắn nhiều lắm là có thể đột phá đến Thiên Vị nhị trọng a?

Thiên Vị nhị trọng, so với Hạ Hầu Tông là Thiên Vị Trung giai, thấy thế nào cũng lạc quan không nổi.

- Hạ Hầu gia tộc kia, cũng là thế hệ mua danh chuộc tiếng. Thiên phú của Hạ Hầu Tông là cao, nhưng tính cách của hắn quá kiêu ngạo. Có lẽ, đây là cơ hội duy nhất mà Thiệu Uyên có thể lợi dụng.

Đại Thánh Chủ gật gật đầu:

- Danh sách đã đưa lên rồi. Ngày mai, người dự thi phải đi tham gia xét duyệt. Thiệu Uyên sẽ không chậm trễ sự tình chứ?

Tử Xa Mân trầm giọng nói:

- Những quy tắc này, có lẽ hắn đã sớm biết. Nếu như chuyện này còn cần chúng ta đi thúc, vậy thì hư không tưởng nổi rồi.

Hiện tại bọn hắn lo lắng, là vạn nhất danh sách bọn hắn báo lên, mà ngày mai Thiệu Uyên lại không tham gia thẩm tra đối chiếu thân phận, vậy danh ngạch chẳng khác nào báo hỏng rồi.

Nếu phát sinh loại sự tình này, vậy thì thành trò cười rồi.

Toàn bộ Vĩnh Hằng Thánh Địa, đều thành trò cười cho người khác.

- Đợi một chút đi, ngày mai trước khi lên đường, hắn nhất định sẽ xuất hiện.

Ngữ khí của Tử Xa Mân, cũng trở nên không quá khẳng định rồi.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mấy thiên tài tham gia thiên tài luận kiếm của Vĩnh Hằng Thánh Địa, liền sớm xuất hiện ở chỗ tập hợp.

Tử Xa Mân vẫn còn có chút lo lắng, đến lúc này rồi, Thiệu Uyên còn không có đi ra.

Nếu như có thể, bọn hắn sớm đã tiến vào Vĩnh Hằng Thánh Địa gọi Giang Trần. Thế nhưng mà, bọn hắn rất rõ ràng, nếu như Thiệu Uyên có thể ra, thì tuyệt đối không cần chờ tới bây giờ.


Cho tới bây giờ còn không xuất hiện, kia chỉ có một khả năng, là đi không được.

Nguyên nhân gì đi không được, tự nhiên là tu luyện.

Đại Thánh Chủ có chút buồn bực:

- Tử Xa trưởng lão, Thiệu Uyên còn chưa tới sao?

Mấy thiên tài trẻ tuổi nhìn lẫn nhau, lại phát hiện thiếu một người. Có người bất âm bất dương nói:

- Còn thiếu một người, là Thiệu Uyên a? Tiểu tử này, thật đúng là giá đỡ lớn a. Bây giờ là lúc nào rồi, chẳng lẽ mọi người chờ một mình hắn sao?

- Đúng vậy a, cái này cũng quá không có quan niệm tập thể rồi.

Mí mắt của Yến Thanh Tang nhúc nhích, lại không nói gì. Lúc này, Yến Thanh Tang cũng lười đi phản bác, miễn cho cùng những người này đấu mồm mép.

Hắn tin tưởng vững chắc, Giang Trần nhất định sẽ xuất hiện. Ý nghĩa lần thiên tài luận kiếm này, hắn so với ai khác còn tinh tường. Lúc này, hắn sẽ lùi bước mới lạ.

- Đại Thánh Chủ, chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa rồi. Chờ đợi thêm nữa, qua thời gian thẩm tra đối chiếu thân phận, chẳng phải là ảnh hưởng mọi người chúng ta?

Ngược lại là Cam Ninh, hừ lạnh một tiếng:

- Chẳng lẽ Vĩnh Hằng Thánh Địa chúng ta, ngay cả đặc quyền đến muộn một chút cũng không có sao? Ngươi om sòm cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận