Độc Tôn Tam Giới

Chỉ là, bây giờ Giang Trần còn đang do dự, rốt cuộc có nên làm như vậy hay không?

Thời điểm Giang Trần đem nghi hoặc trong lòng nói cho mọi người, Yến Thanh Tang cũng kích động kêu lên:

- Làm a, vì cái gì không làm? Khôi phục trận pháp, về sau hòn đảo này, là địa bàn của chúng ta a!

Yến Thanh Tang quả thực có chút kích động quá độ, có được một hòn đảo, có được địa bàn của mình, cái này vẫn là tâm nguyện của Yến Thanh Tang a.

Ngay cả Hoàng Nhi, cũng có chút động tâm:

- Trần ca, nếu như hòn đảo này có thể khống chế ở trong tay chúng ta, đối với chúng ta mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện xấu. Nếu như ở đây thật sự có Thượng Cổ Truyện Tống Trận, có thể vãng lai Đông Diên đảo cùng Nhân loại cương vực. Đây là một cứ điểm rất tốt a.

Giang Trần tim đập thình thịch.

Nếu quả thật có thể khống chế Đông Diên đảo, vậy thì ý nghĩa, có thể tự do qua lại Vạn Uyên đảo cùng Nhân loại cương vực, đây thật là một hấp dẫn cực lớn.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng trầm ngâm không nói, nội tâm đang tiến hành lựa chọn kịch liệt.

- Nhân thủ, đến cùng vẫn là thiếu khuyết nhân thủ a. Không có nhân thủ ở đây trông coi, ta vẫn lo lắng...

Khôi phục trận pháp, sẽ khiến cho ngoại giới chú ý.

Chỉ cần bị ngoại giới chú ý, thì khó tránh khỏi sẽ có người tới nhìn xem.

Tuy trận pháp toàn bộ Đông Diên đảo, là một chỉnh thể hoàn mỹ. Người bình thường muốn đến nhìn xem, cũng chưa chắc có thể tiến vào.


Nhưng mà, nếu có cường giả đỉnh cấp đến, lực phòng ngự bên ngoài trận pháp không đủ nghiêm mật, người ta vẫn có khả năng xông vào.

Nếu như trận pháp này có người chủ trì, vẫn còn đỡ một ít, không có người chủ trì, bằng vào trận pháp tự mình vận hành, muốn để cho cường giả không cách nào tiến vào, độ khó là tương đối lớn.

Đang trong khi suy nghĩ, bỗng nhiên thần thức của Giang Trần khẽ động, Tà Ác Kim Nhãn đột nhiên mở ra, bắn về phía hư không, đồng thời sắc mặt phát lạnh, nói với bọn người Yến Thanh Tang:

- Lên phi thuyền!

Cùng lúc đó, Giang Trần nắm Thánh Long Cung, mấy Mê Thần Khôi Ngẫu cũng không chút do dự triệu hoán ra, canh giữ ở bốn phương tám hướng.

Hiển nhiên, tình hình địch nhân tới kia, để cho Giang Trần lập tức tiến vào trạng thái đề phòng cao nhất.

Bởi vì hắn cảm giác được, lực lượng âm thầm nhìn xem kia, vậy mà rất cường đại. Đây là một cỗ lực lượng mà dùng hắn trước mắt, cũng chưa hẳn có thể địch nổi.

- Ha ha a...

Trong hư không, truyền đến một tiếng cười hơi có chút già nua.

- Tiểu hữu, thật bản lãnh a, cái này cũng bị ngươi phát giác?

Tiếng cười kia vừa ra, Yến Thanh Tang cùng Hoàng Nhi đều ngạc nhiên.

- Gia gia?

Yến Thanh Tang giật mình thốt.

Trong hư không, một đạo thân ảnh bỗng nhiên đi ra, đi tới trước mặt mọi người, đúng là Yến Vạn Quân lúc trước từ Vân Đà Sơn ra ngoài tị nạn.

Giang Trần tuyệt đối không thể tưởng được, Yến Vạn Quân sẽ xuất hiện ở chỗ này. Tà Ác Kim Nhãn nhìn chằm chằm vào Yến Vạn Quân hồi lâu, lúc này mới xác định đối phương không phải giả mạo.

Trong nội tâm Giang Trần buông lỏng:

- Vạn Quân trưởng lão, người dọa người, sẽ hù chết người a. Ngươi vô thanh vô tức đến nơi đây, sẽ không sợ dọa hỏng người trẻ tuổi chúng ta sao?

Yến Vạn Quân cười ha ha:

- Thiệu Uyên a Thiệu Uyên, ngươi là người gan lớn trùm trời, còn lo lắng bị lão phu hù ngã? Khí thế lúc ngươi giết mấy tên Vân Lãng Tông kia, đều đi đâu rồi?

Giang Trần khẽ giật mình:

- Ngài...

- Ta một mực đi theo các ngươi, những ngày này, ta đâu cũng không đi, một mực tiềm phục ở thần đô, ở phụ cận Thánh Địa.

- Làm sao ngài biết là chúng ta đi ra?


Giang Trần cười khổ không thôi.

- Cháu trai cháu gái của mình, luôn có huyết mạch cảm ứng a? Nói sau, các ngươi vừa ra, lão phu liền có một loại dự cảm không hiểu. Cho nên liền đuổi theo. Không thể tưởng được, còn không cần lão phu ra tay, chính các ngươi đã làm thịt mấy gia hỏa không nên thân của Vân Lãng Tông rồi.

Yến Vạn Quân tốt xấu gì cũng là Yến gia Thái Thượng trưởng lão, cũng là Thiên Vị Cao giai. Nếu như hắn ra tay, làm thịt mấy người Hứa trưởng lão kia, cũng là dễ như trở bàn tay.

Chỉ có điều, hắn nhìn thấy thủ đoạn của Giang Trần như vậy, liền dứt khoát không ra tay. Một mực âm thầm đi theo, không quá thân cận, cũng không cách quá xa.

Dùng tu vi của hắn, lại không có toát ra địch ý, cho nên trên đường đi, ngay cả Giang Trần cũng không phát giác được hắn ở phía sau theo đuôi.

- Vạn Quân trưởng lão, xem ra, ngươi đến cùng vẫn không bỏ xuống được Thanh Tang cùng Hoàng Nhi a.

Giang Trần thở dài.

Yến Thanh Tang ngoài ý muốn gặp được tổ phụ, tự nhiên là vô cùng hưng phấn. Từ khi Yến Vạn Quân rời đi, hắn rất lo lắng, cảm thấy tổ phụ phiêu bạt ở bên ngoài, lại có Yến gia đuổi giết, trong nội tâm rất bất an.

Lại tuyệt đối không thể tưởng được, tổ phụ đại nhân một mực không có rời xa, thủ hộ ở bên cạnh hắn, yên lặng chú ý hắn.

Cái này để cho trong nội tâm Yến Thanh Tang đã hổ thẹn, lại cảm động.

Yến Thanh Tang từ nhỏ đến lớn đều là Yến Vạn Quân bồi dưỡng, hắn đối với tổ phụ cảm tình là phi thường sâu. Đối với cha mẹ mình, Yến Thanh Tang lui tới rất ít, thậm chí có thể nói tình cảm phi thường mỏng. Dù sao, cha mẹ của hắn, bởi vì thiên phú võ đạo quá yếu, sớm đã bị đưa đến một ít địa phương không trọng yếu của gia tộc. Căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến Yến Thanh Tang.

Cho nên, tình cảm giữa Yến Thanh Tang cùng cha mẹ, xác thực không sâu bằng cùng Yến Vạn Quân.

Hoàng Nhi nhìn thấy Yến Vạn Quân, cũng tiến lên bái kiến:

- Hoàng Nhi bái kiến tổ phụ đại nhân.

Trong ánh mắt của Yến Vạn Quân, toát ra vẻ trìu mến, trong trìu mến, lại có một chút hổ thẹn.

- Hoàng Nhi, gia gia nghe nói, Thiệu Uyên đánh chết Hạ Hầu Tông, làm một cái chấm dứt. Gia gia xin lỗi ngươi, ta làm gia gia, hổ thẹn a.


- Mọi người có mệnh số của mọi người, nếu ta không có tai kiếp lúc trước, sao có thể gặp được Trần ca?

Hoàng Nhi nhẹ nhàng kéo cánh tay Giang Trần, dáng tươi cười không màng danh lợi mà thỏa mãn.

- Trần ca?

Yến Vạn Quân có chút ngoài ý muốn.

- Ha ha, bây giờ gia gia ngươi vẫn chưa hay biết gì a? Thiệu Uyên này, hắn là Giang Trần ở Nhân loại cương vực. Lúc trước Hi lão trở lại, không phải đề cập tới Nhân loại cương vực có một gia hỏa gọi Giang Trần sao? Chính là hắn.

- Nhân loại cương vực?

Yến Vạn Quân chấn động.

- Vừa rồi ta nghe các ngươi thảo luận Nhân loại cương vực, một mực còn không biết chuyện gì xảy ra, nguyên lai Thiệu Uyên ngươi... Ngươi tới từ Nhân loại cương vực?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Tình thế phức tạp, chưa kịp nói ra tình hình thực tế với Vạn Quân trưởng lão, kính xin trưởng lão thông cảm nhiều hơn.

- Ha ha ha...

Yến Vạn Quân cười ha hả.

- Hảo hảo hảo, đến nơi đến chốn, hảo hán tử, hảo hán tử. Đảm đương được tình yêu của Hoàng Nhi đối với ngươi. Lão phu phó thác cháu gái cho ngươi, cũng yên lòng rồi. Hoàng Nhi, ngươi có đạo lữ như thế, cuộc đời này không uổng, cuộc đời này không uổng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận