Độc Tôn Tam Giới

Phiến hư không kia giống như mặt nước bình tĩnh, bỗng nhiên bốc lên sóng lớn, pháp thân của Chu Tước Thần Cầm, lập tức giết đến phụ cận.

Khoảng cách gần như thế, Kim Chung lão tổ cơ hồ có thể thấy rõ đồ án trên người Chu Tước Thần Cầm.

Kim Chung lão tổ hồn phi phách tán, bản năng liền muốn tránh đi.

Bất quá lúc này, hiển nhiên đã chậm. Pháp thân khổng lồ của Chu Tước Thần Cầm đã bức đến trước mặt hắn, móng vuốt cực lớn nhẹ nhàng trảo một cái, như diều hâu trảo gà con, chặn ngang bắt lấy Kim Chung lão tổ.

Kim Chung lão tổ lập tức cảm thấy toàn thân như mang gông xiềng, không thể động đậy. Vô luận hắn giãy dụa như thế nào, cũng không chút sứt mẻ.

Chu Tước Thần Cầm lại kêu to lần nữa, miệng rộng mở ra, nuốt Kim Chung lão tổ vào.

Bẹp một tiếng.

Huyết nhục chi thân của Kim Chung lão tổ lập tức bị dìm ngập, từng tia máu tươi từ trong kẽ răng của Chu Tước Thần Cầm bắn ra, Kim Chung lão tổ thậm chí ngay cả kêu thảm cũng không kịp, liền triệt để biến mất.

Động tác của Chu Tước Thần Cầm lại vô cùng nối liền, hai cánh vung lên, Chu Tước vũ hình thành công kích, quay đầu bao trùm bảy người kia.

Bảy người kia, tu vi xa xa không bằng Kim Chung lão tổ a.

Nhìn thấy Kim Chung lão tổ bị Chu Tước Thần Cầm thôn phệ, vốn đã sợ đến hồn phi phách tán, giờ khắc này, hai chân run run, quay đầu muốn chạy.

Chỉ là lúc này, bọn hắn trốn chỗ nào cho được?


Biển lửa bốn phía đã vây quanh bọn hắn, vô số Chu Tước vũ như lưu tinh rơi xuống, bao trùm toàn bộ bọn chúng ở bên trong.

Thanh âm gào khóc thảm thiết không ngừng truyền ra.

Cơ hồ là trong nháy mắt, bảy người này, toàn bộ bị thôn phệ sạch sẽ.

Mà Kim Chung kia, bởi vì Kim Chung lão tổ vẫn lạc, cũng mất đi sáng bóng, phát ra thanh âm gào thét, chậm rãi rơi xuống đất.

Phía dưới lại bỗng nhiên chui lên một đạo thân ảnh, tay áo khẽ quấn, túm Kim Chung này tới.

- Ha ha, khẩu Kim Chung này, rất là bất phàm, ta thu.

Người này, tự nhiên là Giang Trần. Hắn mai phục ở chỗ tối, vốn còn ý định ở thời điểm cần thiết viện thủ thoáng một phát, hiện tại xem ra, lo lắng của hắn là dư thừa.

Kế hoạch phục kích này, quả thực có thể nói hoàn mỹ, một mẻ hốt gọn nhân vật thủ lĩnh của đối phương! Mà khẩu Kim Chung kia, Giang Trần cũng nhìn ra, tuyệt đối là đồ tốt, thứ tốt hiếm có nha.

Long Tiểu Huyền lại có chút buồn bực, phàn nàn nói:

- Chu Tước lão ca, ngươi tốt xấu gì cũng lưu cho ta một hai cái luyện tập chứ.

Chu Tước Thần Cầm cười hắc hắc:

- Xin lỗi, xin lỗi, không kịp dừng tay. Yên tâm, những người bên trong kia, giao cho ngươi tới, ngươi không cho nhúng tay, ta cam đoan không nhúng tay vào. Được chứ?

Nhìn ra được, Chu Tước Thần Cầm đối với Long Tiểu Huyền, vẫn tương đối hữu hảo, cũng không có bởi vì mình lớn tuổi, liền bày giá đỡ.

Tứ đại Thần Thú này, chẳng phân biệt được trưởng ấu a.

Long Tiểu Huyền cũng không có không thuận theo không buông tha, nhẹ gật đầu, nhìn lại Giang Trần:

- Trần thiếu, đầu đảng tội ác đã diệt rồi, tiếp sau, là nên xung phong liều chết một hồi đi à nha?

Giang Trần biết rõ, phản quân ở Chân Vũ Thánh Địa chiếm giữ vùng này, đã Quần Long Vô Thủ rồi. Tiếp đó, xác thực là thời gian đồ sát!

Tuy Kim Chung lão tổ cùng bảy đại thủ lĩnh tạm thời ly khai, nhưng mà phản quân còn có phụ tá khác tọa trấn, trận hình như trước phi thường nghiêm cẩn, ý chí chiến đấu sục sôi.

Hiển nhiên, những phản quân này, còn không biết Kim Chung lão tổ cùng bảy đại thủ lĩnh đã chết.

Trong căn cứ Linh dược, Chân Vũ Thánh Địa chỉ có một hai ngàn tu sĩ tinh nhuệ trú đóng, tuy đều là tinh nhuệ, nhưng nhân số ít tuyệt đối là hoàn cảnh xấu, làm cho căn cứ linh dược căn bản không có lực lượng tổ chức phá vòng vây.

Đương nhiên, bọn hắn cũng không có khả năng phá vòng vây.


Thủ vệ căn cứ linh dược, là nhiệm vụ duy nhất của nhóm tu sĩ này. Nếu như căn cứ linh dược rơi vào trong tay phản quân, sứ mạng của bọn hắn liền không còn ý nghĩa, dù phá vòng vây thành công, thoát đi nơi đây, lại có thể thế nào?

Cho nên, ở căn cứ linh dược, dựa vào địa thế, dựa vào trận pháp, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, là nhận thức chung của tất cả tu sĩ.

Chỉ có điều, tình huống đại quân tiếp cận, lại để cho thần kinh mỗi người đều căng cứng. Dù ai cũng không cách nào đoán trước, công kích của phản quân sẽ từ lúc nào phát động.

Một khi phát động tiến công, nhất định là một hồi huyết chiến.

Ưu thế nhân số của phản quân phi thường rõ ràng, bọn hắn hoàn toàn có năng lực tổ chức từng đợt rồi lại từng đợt công kích. Mà bên căn cứ, một hai nghìn tu sĩ tinh nhuệ, lại không thể có nửa phần sơ sẩy. Chết một người, cái kia chính là thiếu một người. Thiếu một người, là thiếu một phân sức chiến đấu.

Dưới loại tình huống này, tu sĩ đóng ở đây, trong lòng có bao nhiêu áp lực, có thể nghĩ.

Cũng may, căn cứ có một trận pháp cường đại, trận pháp phòng ngự này, hoàn toàn bao trùm tất cả thông đạo chủ yếu, phản quân muốn đánh vào những thông đạo kia, phải trả một cái giá lớn mới được.

Giờ phút này, ở hạch tâm thông đạo, xuất hiện hai bóng hình xinh đẹp.

Hai bóng hình xinh đẹp kia, khí chất đều thập phần cao nhã, giống như u lan, tản ra khí chất để cho người không dám khinh nhờn.

Lớn tuổi một ít thì cách ăn mặc như phu nhân, tướng mạo ung dung quý giá, trên trán, có một loại uy nghiêm của thượng vị giả, đúng là Thánh Chủ nữ tính duy nhất của Chân Vũ Thánh Địa, tên Ngưng Yên Thánh Chủ.

Tại Chân Vũ Thánh Địa, nàng không phải mạnh nhất, nhưng lại là một trong những tu sĩ mạnh nhất.

Mà bên người nàng, là một thiếu nữ trẻ tuổi, tản ra khí tức thanh xuân chỉ thiếu nữ mới có, dung mạo thanh thoát, ánh mắt thanh thuần, nhưng trên trán lại có một loại khí khái hào hùng, nhất cử nhất động, có một loại tư thế oai hùng mà người khác không có.

Thiếu nữ này, là Chân Vũ Thánh Địa Thánh Nữ Vũ Linh tiểu thư, chính là một trong Thập Lục Kim Thoa tiếng tăm lừng lẫy Vạn Uyên đảo, bài danh Top 5.

Vũ Linh tiểu thư này, là đệ tử của Ngưng Yên Thánh Chủ.


Giờ phút này, hai thầy trò đang thị sát trận pháp, để ngừa những thông đạo này tồn tại lỗ thủng, bị địch nhân bắt lấy.

- Linh Nhi, lần này Thánh Địa gặp đại nạn, có lẽ là kiếp nạn từ xưa đến nay chưa hề có, trong lòng ngươi, có sợ không?

Ngưng Yên Thánh Chủ nhàn nhạt hỏi.

Vũ Linh Thánh Nữ thản nhiên nói:

- Sư tôn, Linh Nhi đi theo ngài nhiều năm như vậy, chỉ cần sư tôn còn, dù trời sập xuống, Linh Nhi cũng không sợ.

- Vậy vạn nhất sư tôn không còn thì sao?

Ngưng Yên Thánh Chủ than nhẹ một tiếng.

Vũ Linh tiểu thư có chút ngẩn ngơ, chần chờ nói:

- Sư tôn, ngài thần thông cao cường, dù phản quân có chút thủ đoạn, cũng không làm gì được sư tôn a.

- Cái này cũng khó mà nói.

Ngữ khí của Ngưng Yên Thánh Chủ ngưng trọng.

- Lần này thủ lãnh phản quân là Kim Chung lão tổ, luận tu vi, sư tôn còn thua kém hắn một bậc. Thực giao thủ, có lẽ sư tôn có thể tự bảo vệ mình, nhưng muốn chiếu cố các ngươi chu toàn, lại lực bất tòng tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận