Độc Tôn Tam Giới

Mọi người đều kinh ngạc, bất quá, nghe nói Tứ đại Thần Thú cũng không dám đơn giản trêu chọc chủng tộc này, trong nội tâm bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít có một ít đáp án rồi.

Cho tới nay, chủng tộc có huyết mạch loài chuột, ở thế giới võ đạo, đều bị người khinh thị.

Nghe nói chủng tộc loài chuột, cũng có thể hung hãn như thế, lại khiến bọn người Hoắc Thân Vương cảm giác có chút ngoài ý muốn.

- Các vị, Phệ Kim Thử nhất tộc này, ta có thể triệu hồi ra trăm vạn. Hơn nữa, cam đoan chúng có thể tham dự vào khai thác. Dựa theo loại tình huống này, tiến độ khai thác, có thể rút ngắn đến trong vòng ba tháng?

Giang Trần mang theo ánh mắt hỏi thăm, hỏi những tượng sư kia.

Mấy tượng sư kia, đều nghe mà trợn mắt há hốc mồm. Bọn hắn nghe nói qua rất nhiều phương án khai thác không thể tưởng tượng, nhưng mà dùng loài chuột đào Linh Thạch, cái kia thật đúng là lần đầu.

Triệu hoán trăm vạn con chuột, đây tuyệt đối là thiên đại thủ bút a.

Thế nhưng mà vấn đề đến rồi.

Những tượng sư kia trầm ngâm một lát, một người trong đó hỏi:

- Giang Trần Thiếu chủ, chúng ta không nghi ngờ thần thông cùng năng lực của ngài, chỉ là, trăm vạn con chuột, không phải tộc loại của ta, có thể tin sao? Vạn nhất chúng ăn vụng Linh Thạch, lại phải như thế nào?

Giang Trần cười nói:


- Ta sẽ giám sát toàn bộ hành trình, hơn nữa, ta có chín thành nắm chắc, những Phệ Kim Thử kia sẽ không ăn vụng, cũng không dám ăn vụng.

- Nếu như có thể cam đoan chúng không ăn trộm, vậy thì không tệ. Chỉ là, Phệ Kim Thử nhất tộc kia, có thể nghe những công tượng chúng ta chỉ huy sao?

- Cái này không cần phải lo lắng, Phệ Kim Thử nhất tộc rất thông linh, chúng nghe hiểu ngôn ngữ của nhân loại. Hơn nữa, ta sẽ giám sát toàn bộ hành trình, chúng cũng không dám không nghe lời.

Những công tượng kia đều gật đầu, Giang Trần Thiếu chủ đã đem lời nói đến nước này. Bọn hắn không có khả năng lại ra ý kiến phản đối gì.

Nếu như phản đối nữa, bọn hắn là không tán thưởng rồi. Dù sao, Giang Trần Thiếu chủ đã nghĩ ra biện pháp, nếu như bọn hắn cự tuyệt chấp hành, vậy thì là vấn đề của bọn hắn.

Một gã tượng sư nói:

- Chỉ cần những Phệ Kim Thử kia nghe chỉ huy, không ăn vụng, không dùng mánh lới, ba tháng khai thác hoàn tất, vẫn rất có nắm chắc. Đương nhiên, nhất định phải nghe chúng ta chỉ huy, không thể hỗn loạn.

Ưu thế của Phệ Kim Thử nhất tộc cũng rất rõ ràng, chúng có năng lực gặm phệ, khai thác Linh Thạch rất có lợi, có thể nhẹ nhõm gặm bay phế liệu chung quanh Linh Thạch, nhẹ nhõm khai thác Linh Thạch ra, thậm chí không cần gia công lần nữa.

Hơn nữa, Phệ Kim Thử nhất tộc không lớn, lại là bò sát, sẽ không chiếm không gian. Cái này so với thợ mỏ nhân loại, ưu thế vẫn là rất lớn.

Rất nhanh, Phệ Kim Thử Vương liền triệu tập ra trăm vạn Phệ Kim Thử. Thanh thế to lớn kia, làm cho người chứng kiến, đều có loại cảm giác da đầu run lên.

Cho dù là Thiên Vị Cao giai, chứng kiến Phệ Kim Thử dày đặc như thế, cũng cảm thấy lỗ chân lông dựng đứng.

Cái này cũng quá kinh khủng a. Nếu như những Phệ Kim Thử này như ong vỡ tổ xông tới, ra tay với bọn họ, coi như là Thiên Vị Cao giai, cũng chỉ có thể trốn chạy để khỏi chết.

Phệ Kim Thử Vương bắt đầu phát biểu:

- Không có Trần thiếu, sẽ không có Phệ Kim Thử nhất tộc chúng ta hôm nay. Đi theo Trần thiếu, Phệ Kim Thử nhất tộc chúng ta, mới có hi vọng cường đại, mới có hi vọng thành lập thế giới của chúng ta. Cho nên, sự tình của Trần thiếu, chính là sự tình của chúng ta. Trần thiếu phân phó, chúng ta phải kiên quyết chấp hành. Lần này khai thác Linh Thạch, bổn vương triệu tập tử tôn, đều là tử tôn mà bổn vương tin được. Các ngươi nói cho ta biết, trong quá trình khai thác, các ngươi sẽ ăn vụng Linh Thạch sao?

Những Phệ Kim Thử kia, đều thuộc về thức tỉnh tương đối nhiều, cấp độ cực cao. Nghe Phệ Kim Thử Vương nói, chúng đều không ngừng phát ra thanh âm đều nhịp, tỏ vẻ tuyệt đối trung với cương vị công tác, tuyệt đối không ăn vụng Linh Thạch, tuyệt đối không làm sự tình có lỗi với Giang Trần Thiếu chủ.

Ngữ khí của Phệ Kim Thử Vương nghiêm khắc:

- Giang Trần Thiếu chủ khoan hậu, có lẽ sẽ không thế nào với các ngươi. Bất quá bổn vương từ tục tĩu nói trước, nếu như bổn vương phát hiện có người ăn vụng Linh Thạch. Bổn vương là cái thứ nhất không tha thứ!


Phệ Kim Thử Vương đạt được chỗ tốt của Giang Trần tối đa, nó cũng cực lực muốn ở trước mặt Giang Trần biểu hiện một chút, cho nên, nó biểu hiện phi thường tích cực.

Giang Trần vỗ tay, dùng Thượng Cổ thú ngữ nói:

- Lần này mọi người khổ cực, ta nhìn ở trong mắt. Chờ về sau có cơ hội, ta sẽ đền bù tổn thất cho các ngươi, sẽ dùng chỗ tốt khác cảm tạ mọi người trả giá. Những Linh Thạch này, đối với ta phi thường trọng yếu, các ngươi ăn vụng một viên, đối với sự nghiệp của ta mà nói, là thêm một đả kích.

Những Phệ Kim Thử kia lại chi chi chi kêu không ngừng, hướng Giang Trần tỏ thái độ, tuyệt đối sẽ không ăn vụn.

Giang Trần khoát tay áo, trên mặt lộ ra mỉm cười, nói với những công tượng kia:

- Có thể động thủ.

Vượt qua tất cả mọi người đoán trước, những Phệ Kim Thử này, vậy mà rất nghe chỉ huy, tính làm việc tập thể, hoàn toàn vượt qua nhân loại.

Phệ Kim Thử nhất tộc, vốn là chủng tộc tính quần thể. Chúng ra ra vào vào, làm chuyện gì đều chú ý tập thể, cho nên, chúng làm việc, câu thông, cũng đơn giản hơn nhân loại, cũng dễ chỉ huy hơn.

Mà thợ mỏ nhân loại, lúc này, chỉ có thể nói trợ thủ, làm một ít phục vụ cơ bản. Còn khai thác, căn bản không dùng được bọn hắn.

Có câu nói gọi là con chuột dọn nhà, một chút là xong.

Những Phệ Kim Thử kia, thật sự như dọn nhà, hiệu suất quả thực nhanh kinh người.

Chứng kiến tràng diện đồ sộ ấy, đừng nói bọn người Hoắc Thân Vương nhìn trợn mắt há hốc mồm, dù là Giang Trần, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Dù sao, trước đó hắn chỉ là nếm thử, căn bản không nghĩ tới có hiệu quả tốt như vậy.


Mà người của Thiên Chiếu đảo vực, càng thấy tâm phục khẩu phục.

Không thể không thừa nhận, truyền nhân của Thánh Địa, danh bất hư truyền. Người ta đùa những thủ đoạn này, đừng nói xem qua, dù là nghe cũng chưa từng nghe qua.

Bất quá, để cho bọn hắn cảm thấy cao hứng là, trước kia bọn hắn bị Giang Trần cách chức làm thợ mỏ, vốn cho rằng chờ đợi bọn hắn chính là việc khổ cực không dứt.

Kết quả lại phát hiện, cơ hội để cho bọn hắn làm ô-sin, kỳ thật cũng không nhiều. Việc khổ cực, đều bị bọn chuột điên cuồng kia làm hết.

Sự tình để cho người không thể tưởng tượng nổi nhất là, tốc độ cùng hiệu suất khai thác của đám chuột kia, quả thực quá kinh người. Rất nhiều sự tình, nếu như giao cho thợ mỏ làm, khả năng cần gõ a, nện a, đục a, thậm chí cần rất nhiều trình tự làm việc tinh tế tỉ mỉ.

Thế nhưng mà, Phệ Kim Thử đi lên, chúng há hàm răng cắn cắn, liền xong. Hơn nữa khai thác rất hoàn mỹ, hoàn toàn không cần gia công.

Không thể không nói, Phệ Kim Thử nhất tộc, ở phương diện này, tuyệt đối là trời sinh lành nghề.

Một màn này, cũng làm cho Hoắc Thân Vương xem thế là đủ rồi, nói giỡn nói:

- Giang Trần Thiếu chủ, có Phệ Kim Thử nhất tộc hỗ trợ, ngài ở Vạn Uyên đảo, tuyệt đối là khai thác đại sư siêu nhất lưu. Có mạch khoáng khó có thể khai thác gì, Phệ Kim Thử nhất tộc xuất mã, mã đáo thành công!

Một câu nói kia, ngược lại cho Giang Trần một ít dẫn dắt, để cho Giang Trần chợt nhớ tới Vĩnh Hằng Thần Quốc, Yến gia Vân Đà Sơn, cái mạch khoáng mà Thái Tuế Bạch Hổ phát giác kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận