Độc Tôn Tam Giới

Hoàng Nhi gật gật đầu:

- Hi vọng không phải hướng về phía chúng ta tới.

Hoàng Nhi lo lắng, kỳ thật cũng không phải không có lý. Dù sao, tiền tài không lộ ra ngoài, hôm nay bọn hắn bộc lộ ra nhiều Cổ Ngọc như vậy, bị người nhìn chằm chằm vào, cũng không phải là không có khả năng.

Cái gọi là Lam Ưng vệ kia, chưa chắc đã đường hoàng như vậy. Rất nhiều sự tình nhận không ra người, cũng chưa chắc bọn hắn làm không được.

Giang Trần lại rất lạnh nhạt.

Lam Ưng vệ này không gây hắn là tốt nhất, chọc hắn, Giang Trần tuyệt đối sẽ không khách khí. Những ngày này, hắn vì thu thập Linh Thạch, cũng ở vào thời điểm tâm tình nôn nóng.

Nếu như Lam Ưng vệ không tán thưởng, tìm hắn gây phiền phức, Giang Trần tuyệt không ngại cho bọn hắn chút nhan sắc nhìn một cái.

Giờ phút này, bên ngoài đã hỗn loạn rồi.

Không ít tu sĩ, đều nhao nhao chửi ầm lên, nguyền rủa Lam Ưng vệ, kháng nghị Lam Ưng vệ.

Bất quá, cái này không thể ngăn cản quyết tâm chấp pháp của Lam Ưng vệ.

Cũng không lâu lắm, liền có mấy tu sĩ từ bên ngoài đến, bị Lam Ưng vệ đánh gà bay chó chạy, gào khóc thảm thiết, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp điều tra.

Bởi như vậy, mâu thuẫn càng tăng lên.

Nghe nói Lam Ưng vệ kia ngang ngược như thế, rất nhiều tu sĩ đều không phục, nhao nhao tuôn ra khỏi phòng, đi ra ngoài, lên tiếng ủng hộ những tu sĩ bị đánh kia.

Cảm xúc đối kháng tiếp tục lên men.

Càng ngày càng nhiều tu sĩ, không ngừng tuôn ra khỏi phòng, tự phát tạo thành liên minh tạm thời, kháng nghị Lam Ưng vệ.

Một màn này, khiến Giang Trần có chút ngoài ý muốn. Không thể tưởng được, ở trong khách sạn, những tu sĩ kia rõ ràng còn có tâm huyết, có can đảm đối kháng Lam Ưng vệ.

Dù sao, Lam Ưng vệ có quyền uy tuyệt đối ở Lam Yên đảo vực, trên căn bản không người nào dám ngỗ nghịch bọn hắn. Những tu sĩ kia, đại đa số đều là tán tu, không ít tu sĩ đến từ nơi khác.

Ở chỗ này, có thể nói không có căn cơ, đối kháng với Lam Ưng vệ là rất không sáng suốt.

Nhưng mà, vẫn có nhiều tu sĩ, không ngừng đứng ra, không ngừng hình thành đồng minh tạm thời, giằng co với Lam Ưng vệ.

Rầm rầm rầm!

Cửa phòng của Giang Trần bị người gõ.

Giang Trần nhướng mày, nghĩ thầm Lam Ưng Vệ kia lại không có mắt như vậy, muốn gây với mình sao?

Cửa phòng mở ra, ánh mắt Giang Trần lạnh lùng, nhìn chằm chằm ra ngoài. Lại để cho Giang Trần ngoài ý là…

Gõ cửa, rõ ràng không phải Lam Ưng vệ, cũng không phải tu sĩ ăn mặc đồng phục, hùng hổ trong tưởng tượng, mà là mấy tán tu.

Một người trong đó chắp tay ôm quyền:

- Huynh đài, quấy rầy thoáng một phát. Lam Ưng vệ kia khinh người quá đáng, ức hiếp tán tu từ bên ngoài đến như chúng ta. Đây cũng không phải là lần thứ nhất bọn hắn nửa đêm tra án. Mỗi một lần, đều là gà bay chó chạy. Chúng ta không thể để cho bọn hắn tùy ý khi dễ. Hiện tại mọi người chuẩn bị ra ngoài kháng nghị, huynh đài, chẳng lẽ ngươi muốn chỉ lo thân mình sao?

Giang Trần mỉm cười:

- Ta mới đến, còn không rõ ý tưởng. Lam Ưng vệ này phá án, đuổi bắt tội phạm quan trọng, chẳng lẽ có cái gì không ổn?

- Đâu chỉ không ổn? Ngươi biết trong khoảng thời gian này, bọn hắn liên lụy đến bao nhiêu người vô tội sao? Xử lý bao nhiêu oan án sao?

Giang Trần lắc đầu:

- Không biết.

- Huynh đài, là như thế này, Lam Ưng vệ kia nói đuổi bắt tội phạm quan trọng, trên thực tế, bọn hắn muốn làm gì,muốn bắt ai, ai cũng không rõ ràng lắm. Nếu như trên người các ngươi có tài vật, ta đề nghị các ngươi, tốt nhất là nên có tâm lý phòng bị. Vạn nhất bị bọn hắn điều tra ra, liền đủ các ngươi uống một bình rồi.

- Tài vật của ta, cùng bọn họ có quan hệ gì?

Giang Trần ngạc nhiên.

- Ha ha, bọn hắn nói có quan hệ, vậy thì có quan hệ rồi. Đừng quên, đây là Lam Yên đảo vực, không phải nhà của ngươi. Ngươi nói không tính, bọn hắn nói mới tính.

Ngữ khí của tên tu sĩ kia có chút nôn nóng:

- Ta nói đến cùng ngươi có đi hay không? Nếu ngươi trốn ở chỗ này, đợi chút nữa xảy ra chuyện, đừng trách mọi người khoanh tay đứng nhìn.

Cái kia ý là, thời điểm mọi người nên cùng nhau xuất lực ngươi không xuất lực, đợi chút nữa ngươi xui xẻo, đừng trách mọi người không giúp ngươi.

Giang Trần nhịn không được cười lên, hắn cũng không phải loại người chỉ lo thân mình.

Bất quá, trước khi không rõ chân tướng, Giang Trần không muốn bị người nắm mũi dẫn đi.

Lập tức cười nhạt một tiếng:

- Các ngươi đi trước đi, ta lại nhìn tình huống.

Tên tu sĩ kia thấy Giang Trần như thế, trong lòng có chút không thoải mái, hừ nhẹ một tiếng, khoát tay áo:

- Được rồi, vậy ngươi tự cầu nhiều phúc.

Mấy tán tu kia, cũng không có nói gì nữa, đều nhao nhao đi ra phía ngoài.

Giang Trần trở lại trong phòng, Hoàng Nhi cau mày nói:

- Xem ra, Lam Ưng vệ này quả nhiên không phải thiện nam tín nữ.

- Hi vọng bọn hắn không nên chọc tới chúng ta.

Giang Trần cười cười.

- Nếu không, chúng ta đi ra xem?

Bên ngoài cãi nhau, Hoàng Nhi cũng không cách nào tiến vào trạng thái minh tưởng, lập tức gật đầu:

- Đi, đi ra xem, nhìn xem rốt cuộc là đuổi bắt tội phạm quan trọng thật, hay là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Ngoài khách sạn, có một mảnh đất trống, bên ngoài sớm đã bị Lam Ưng vệ vây chật như nêm cối, ngay cả một con ruồi cũng mơ tưởng bay ra ngoài.

Mà trong đất trống, thì càng ngày càng nhiều tán tu, không ngừng tụ tập lại, cùng những Lam Ưng vệ kia hình thành giằng co.

Thế cục rất hỗn loạn, giương cung bạt kiếm, cảm xúc lẫn nhau đều ở vào một loại trạng thái cực kỳ phấn khởi.

Giang Trần và Hoàng Nhi, lại không có xâm nhập trong đám người, mà ở khu vực biên giới, thờ ơ lạnh nhạt. Nhìn một hồi, Giang Trần rốt cục nhìn ra chút trò.

Lúc này, bên Lam Ưng vệ kia, bỗng nhiên tách ra một con đường.

Trên đường, đi ra một đám người. Đám người kia vây quanh một người, hai mắt như điện, dáng người khôi ngô, lộ ra dị thường nhanh nhẹn dũng mãnh.

- Yến thống lĩnh!

- Bái kiến Yến thống lĩnh!

Tất cả Lam Ưng vệ, đều nhịp thi lễ với người nọ.

Yến thống lĩnh vừa xuất hiện, khí thế thoáng cái đè lại những tán tu kêu gào kia. Ánh mắt lăng lệ ác liệt khẽ quét mà qua, tất cả tu sĩ đều bị ánh mắt này quét đến toàn thân khẽ run lên.

- Thiên Vị cửu trọng?

Giang Trần cũng cảm thấy giật mình, Lam Yên đảo vực Lam Ưng vệ, thậm chí có Thiên Vị cửu trọng?

Phải biết rằng, Lam Yên đảo vực cũng không quá đáng là thế lực Nhị lưu mà thôi, cách thế lực Nhất lưu còn kém một đường. Nhưng thống lĩnh của Lam Ưng vệ, rõ ràng lại là Thiên Vị cửu trọng.

Không thể không thừa nhận, thực lực của Vạn Uyên đảo, đích thật là rất mạnh.

Bất quá, Giang Trần cũng nhìn ra, Yến thống lĩnh kia, hẳn là tiến vào Thiên Vị cửu trọng không quá lâu, chỉ nói thần thức uy áp, Giang Trần tự tin, vẫn có thể vững vàng áp chế Yến thống lĩnh này.

- Lam Ưng vệ chấp pháp, các ngươi đây là muốn làm gì?

Thanh âm của Yến thống lĩnh không lớn, nhưng lại có một loại uy nghiêm.

Trong lúc nhất thời, hiện trường lặng ngắt như tờ, đám tán tu trước đó còn kêu gào, giờ phúc này ánh mắt né tránh, sợ bị Yến thống lĩnh nhìn chằm chằm vào.

- Ai đối với Lam Ưng vệ chấp pháp có dị nghị?

Yến thống lĩnh lần nữa chậm rãi hỏi.

Lúc này, có một người tu sĩ đứng ra nói:

- Yến thống lĩnh, chúng ta đều ngưỡng mộ Kỳ Tích Chi Thành, nên mới đến đây buôn bán, trong khoảng thời gian này, Lam Ưng vệ luôn phá án. Đối với chúng ta quấy nhiễu rất lớn. Chúng ta làm sao biết, Lam Ưng vệ thật sự phá án, hay là dụng tâm kín đáo? Những người bị các ngươi bắt đi kia, đến cùng có phải tội phạm quan trọng hay không, ai cũng không biết!

Giang Trần thấy người kia đứng ra, liền biết người này sẽ không may.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui