Độc Tôn Tam Giới

- Sao nào? Chàng không thừa nhận?

An Du Nhi giận dỗi, nhẹ nhàng giẫm lên mu bàn chân Yến Thiên Phàm, dùng một chút lực.

Yến Thiên Phàm cười khổ nói:

- Du nhi, mặc kệ thế nào bọn họ là tổ phụ Hoàng Nhi và huynh trưởng Hoàng Nhi. Nhất là Yến Thanh Tang kia, khi chúng ta gặp chuyện không may nó vẫn là trẻ con, có thể biết gì chứ? Chuyện này không phải ngay cả Yến Thanh Tang nàng cũng ghi hận đó chứ?

Nghe thấy phụ thân nói như vậy, ánh mắt Hoàng Nhi cũng có chút phức tạp nhìn qua mẫu thân, nhẹ nhàng kéo cánh tay mẫu thân, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin.

- Mẫu thân, cho dù Yến gia có sai lầm gì thì hiện tại ngoại công đã trả thù bọn họ, cũng khiến cho bọn họ trả một cái giá lớn không chỉ gấp mười lần. Những năm qua gia gia... Kỳ thực trong lòng cũng vô cùng đau khổ. Gia gia tự trách, gia gia cũng áy náy, cảm giác mình không bảo vệ được nhi tử, không có bảo vệ được tôn nữ. Thế nhưng mà... Cuối cùng gia gia vì Hoàng Nhi, không tiếc cãi nhau tới trở mặt với gia tộc, thành toàn cho con và Trần ca, thậm chí còn bị tộc trưởng phái người ám sát.

Hoàng Nhi cảm thấy Yến gia đã bị trừng phạt đủ rồi, nàng không hy vọng mẫu thân sống trong cừu hận, càng không hy vọng mẫu thân và đám người tổ phụ thủy chung không giải được phần khúc mắc này.

Những năm qua An Du Nhi cũng tích lũy một ít cừu hận. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn, bất lực của nữ nhi. Ủy khuất của An Du Nhi cũng thoáng cái tiêu tán.

Muốn nói tới ủy khuất, chẳng lẽ mình có thể ủy khuất bằng nữ nhi mình hay sao?

Mình ủy khuất, cuối cùng cũng là do lựa chọn của mình lúc trước. Mình lựa chọn Yến Thiên Phàm, lựa chọn cùng với Yến Thiên Phàm đối mặt với tất cả khốn khó.

Thế nhưng mà nữ nhi thì sao? Nữ nhi căn bản không có lựa chọn nào khác, vừa ra đời, đã bị vận mệnh nguyền rủa, từ nhỏ đã chịu nhiều cực khổ như vậy.

Có thể nói, ủy khuất của nữ nhi, so với An Du Nhi nàng còn lớn hơn. Tuy rằng bọn họ chịu khổ, nhưng ít ra có hai phu thê ở cùng nhau.

Thế nhưng mà nữ nhi từ nhỏ không có phụ mẫu chiếu cố, ở gia tộc bị bắt nạt, nhận hết ủy khuất.

Loại tình huống này, muốn nói tới ủy khuất, thực sự không có ai chịu nhiều ủy khuất bằng nữ nhi nàng.

Nữ nhi đã có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, không ghi hận tổ phụ nó. Vậy người làm mẫu thân như nàng có gì mà không bỏ qua, có gì mà nghĩ không thông đây chứ?

An Du Nhi than nhẹ một tiếng, ôm chặt lấy Hoàng Nhi.

- Hoàng Nhi, là mẫu thân sai, mẫu thân không có bỏ, mẫu thân nên học con, học tấm lòng, học sự rộng rãi của con. Mẫu thân cam đoan với con, chuyện này về sau sẽ không bao giờ nói tới nữa. Cũng không làm khó phụ thân con.

Hoàng Nhi nghe vậy đại hỉ:

- Thật sao? Mẫu thân thật tốt, Hoàng Nhi biết rõ lúc trước mẫu thân có thể không chùn bước đi theo phụ thân thì người đã là một nữ tử rộng rãi rồi. Có một số việc nhất định cũng sẽ hiểu được.

An Du Nhi được nữ nhi khích lệ, tâm tình càng tốt hơn.

Nhìn thấy trượng phu ở bên cạnh vui vẻ, nhìn qua hai mắt đỏ lên, trong lòng An Du Nhi cũng đau xót, nàng cũng không hy vọng trượng phu mình bị kẹp ở giữa.

- Thiên Phàm, những chuyện này cứ cho qua như vậy đi. Đợi lát nữa thiếp nói với phụ thân một tiếng, sau đó chúng ta mang theo nữ nhi đi bái kiến phụ thân chàng một chút.

An Du Nhi đã nghĩ thông suốt, cũng là người thông tình đạt lý.

Yến Thiên Phàm hiện tại trong lòng tràn ngập vui sướng, chỉ cảm giác mình là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này. Có thê tử hiền hậu như vậy, có nữ nhi rộng rãi như thế.

Trên thực tế tất cả chuyện vừa xảy ra, Già Diệp thần tôn đều có thể cảm ứng được.

Đối với việc khúc mắc trong lòng nữ nhi mình được cởi bỏ, hắn cũng không phản đối. DÙ sao người sống trong cừu hận thì không thể nào hạnh phúc được. Nữ nhi đã có thể ngộ ra, có thể cởi bỏ khúc mắc, đây là một chuyện tốt. Nếu không, có khúc mắc này, quan hệ với trượng phu, với nữ nhi, sẽ bị bịt kín bởi một tầng bóng mờ.

Lại nói, Yến gia tuy rằng bị trừng phạt đúng tội, nhưng mà đúng như ngoại tôn nữ hắn nói, đã chịu hình phạt gấp mười lần. Ngẫm lại tính tình của ngoại tôn nữ hắn rộng rãi như vậy, Già Diệp thần tôn cũng cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng mà ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý, chính là bởi vì loại tính tình rộng rãi này mới có thể nhìn chuẩn loại thiên tài trẻ tuổi như Giang Trần a.

Yến Thiên Phàm cũng nhìn thấy Già Diệp thần tôn ở phía trước, hắn thấp giọng nói:

- Du nhi, nhạc phụ đại nhân ở bên kia. Chúng ta đi qua bái kiến một chút đi. Đứng ở đây làm gì nữa?

- Được.

Một nhà ba người đi qua, ân cần hỏi thăm Già Diệp thần tôn.

vẻ mặt Già Diệp thần tôn lạnh nhạt, khoát tay nói:

- Đều là người một nhà, không cần đa lễ. Du nhi, nữ nhi của con không đơn giản. Có một nữ nhi rộng lượng như vậy, đoạn nhân duyên này của con mặc dù nhiều năm chịu đau khổ như vậy cũng là đáng giá.

An Du Nhi nghe phụ thân ca ngợi nữ nhi của mình, so với phụ thân ca ngợi bản thân nàng còn cao hứng hơn.

Nàng vui vẻ nói:

- Du nhi vẫn cho rằng mình là người mệnh khổ, nhưng bây giờ mới biết được, hóa ra mệnh Du nhi không khổ. Có phụ thân lợi hại như vậy, có trượng phu yêu thương con như thế, còn có nữ nhi ưu tú như vậy. Nữ nhi lại tìm cho con một nữ tế ưu tú.

- Ha ha, nữ tế của con quả thực không tệ.

Già Diệp thần tôn không chút nào tiếc rẻ khích lệ của mình:

- Nữ tế của con đợi một đoạn thời gian nữa, thành tựu còn siêu việt ta.

- Ồ?

Trong lòng An Du Nhi, phụ thân chính là người lợi hại nhất, đỉnh thiên lập địa.

Thế nhưng mà giờ phút này phụ thân lại nói, nữ tế mình còn có thể vượt qua phụ thân? Chuyện này quả thực nghe mà rợn cả người. Bọn họ cũng đều biết Giang Trần rất là lợi hại, thế nhưng không thể siêu việt phụ thân đại nhân của nàng a.

Phải biết rằng phụ thân chính là Thần linh cường đại.

Cường giả Thiên Vị ở Vạn Uyên đảo không được coi là thứ quý hiếm gì. Ở Vô tận lao ngục càng không ít. Thế nhưng mà một vạn cường giả Thiên Vị cũng chưa chắc đã có thể nhận được kỳ ngộ Thần đạo.

Loại kỳ ngộ thần đạo này là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Tựa như phu thê bọn họ, Già Diệp thần tôn đã nói qua, bởi vì một kiếp kia, trên cơ bản bọn họ đã không có bất kỳ khả năng trùng kích thần đạo nào.

Ít nhất, Già Diệp thần tôn thừa nhận, dùng thực lực của hắn không có cách nào cho bọn họ tạo hóa thần đạo.

Nhưng mà Già Diệp thần tôn đã từng nói qua, nữ nhi bọn họ, cũng chính là Hoàng Nhi, đã có tạo hóa thần đạo, hơn nữa tạo hóa không nhỏ.

- Phụ thân, người nói Hoàng Nhi có cơ duyên thần đạo sao?

An Du Nhi hiếu kỳ hỏi.

- Có. Hoàng Nhi có cơ duyên thần đạo, hơn nữa vô cùng lớn.

Già Diệp thần tôn dù sao cũng là thần linh, đã nắm giữ một ít năng lực tìm hiểu tính mạng chi đạo sơ bộ, chuyện hỏi trời xanh, biết quỷ thần cũng có chút cảm ngộ.

CHo nên hắn có thể nhìn ra, Hoàng Nhi có cơ duyên thần đạo. Dùng thực lực của Già Diệp thần tôn hắn, cũng có nắm chắc rất lớn dẫn Hoàng Nhi vào thần đạo.

Hai phu thê nghe vậy càng đại hỉ, An Du Nhi vui vẻ nói:

- Hoàng Nhi, nghe ngoại công con nói chưa? Ngoại công con nói con có cơ duyên thần đạo.

Kỳ thực Hoàng Nhi đã sớm nghe ngoại công nói qua, nàng nhoẻn miệng cười, gật đầu nói:

- Mẫu thân, Thiên Vị, Thần đạo, tất cả đều thuận theo tự nhiên. Hiện tại thứ nữ nhi quý trọng nhất là người một nhà, vui vẻ cùng nhau ở một chỗ.

- Đúng vậy, đúng vậy. Người một nhà chúng ta từ nay về sau sẽ không tách ra.

An Du Nhi gật đầu cuống quýt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui