Độc Tôn Tam Giới

Từ thần đô tới Vân Đà sơn, khoảng cách cũng không tính là quá xa, nhất là Giang Trần cưỡi Tinh Duyến phi chu, tốc độ càng thêm nhanh chóng.

Cũng không lâu lắm đã tới Vân Đà Sơn.

Người và vật không còn, lúc trước Vân Đà sơn còn thuộc về Yến gia. Có rất nhiều cường giả Yến gia ở chỗ này đóng quân. Mà Vân Đà sơn hiện tại đã không còn nửa người Yến gia nào ở đây nữa.

Mà quyền sở hữu Vân Đà sơn, trước đó vốn có Phong gia tranh chấp với Yến gia, lúc này Phong gia cũng thừa dịp chiếm đóng.

Hiện tại trong Vân Đà sơn này khắp nơi đều là người Phong gia.

Hạ Hầu gia tộc và hoàng thất phản loạn, tuy rằng Phong gia cũng tham dự, nhưng giao thiệp không sâu, về sau thoát thân mà ra, bởi vậy mới có thể bảo vệ được bản thân.

Theo lý thuyết mà nói mà nói, Phong gia vốn không nắm chắc, không biết lúc trước tại sao lại cùng Yến gia tranh đoạt Vân Đà sơn. Dù sao Yến gia và Giang Trần tuy rằng cãi nhau trở mặt, nhưng mà quan hệ còn ở đó, Phong gia cũng không dám tùy tiện đắc tội Yến gia tới chết.

Thế nhưng mà đột nhiên trời xảy ra gió tanh mưa máu, đang êm đẹp Yến gia tự nhiên bị diệt môn. Đây không thể nghi ngờ là khiến cho Phong gia đang ngủ gật gặp được cơ hội tốt.

Như vậy, Phong gia từ trung thực tới không khách khí, chiếm lấy Vân Đà sơn.

Hiện tại khắp nơi trong Vân đà sơn này đều là tu sĩ Phong gia. Nhìn qua bọn họ đã chiếm dụng Vân Đà sơn này làm của riêng.

Giang Trần thấy một màn như vậy, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại.

Long Tiểu Huyền cười hắc hắc:

- Những người này là người nào vậy? Nhìn qua dường như Vân Đà sơn này đã đổi chủ a?

Giang Trần hừ lạnh một tiếng:

- Cái gì mà đổi chủ? Những người này không tuyên cáo mà xông vào, nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Đây là địa bàn Yến gia, từ lúc nào tới phiên Phong gia tới chiếm?

- Đúng vậy, địa bàn Yến gia, ngươi là nữ tế của Yến gia, chẳng khác nào là địa bàn của ngươi. Trần thiếu, có cần lão ca ta ra tay, diệt toàn bộ đám người này giúp ngươi hay không?

Thần điểu Chu Tước xung phong nhận việc.

Hiện tại Vĩnh Hằng thần quốc trải qua phản loạn, đã không chịu được quá nhiều giết chóc. Nếu như để cho thần điểu Chu Tước ra tay, những người này nhất định một người sống cũng không còn.

- Bỏ đi, ta tự mình tới vậy.

Giang Trần nói xong, nhảy ra khỏi Tinh Duyến phi chu, pháp thân nhoáng lên một cái, Thần Ma kim thân tăng vọt, thần quang màu vàng lập tức che kín cả hư không.

Tà ác kim nhãn của Giang Trần đột nhiên bắn xuống, thần uy bao trùm cả sơn mạch.

- Người phụ trách Phong gia ở bên trong lăn ra đây cho ta.

Thanh âm của Giang Trần tràn ngập uy nghiêm, giống như sấm sét nổ vang bên tai, uy thế mười phần.

Thanh âm giống như tiếng sấm liên tục vang vọng, lập tức khiến cho đám người Phong gia phía dưới tâm thần chấn động, khí huyết quay cuồng, một ít thủ lĩnh Phong gia ở nơi này nhao nhao từ phía dưới xông lên.

Vừa nhìn thấy Giang Trần ở trên không trung, không ít người tinh mắt lập tức nhận ra.

- Là Giang Trần thiếu chủ.

- Giang Trần thiếu chủ của Vĩnh Hằng thánh địa tới.

Phía dưới truyền tới tiếng kinh hô.

Tiếng kinh hô này thậm chí còn mang theo vài phần sợ hãi, vài phần sợ hãi, vài phần khiếp đảm. Có thể nhìn ra được những người này thực sự e ngại Giang Trần.

Không ít người thấp giọng thì thầm:

- Hắn tới đây làm gì vậy?

- Cái này còn phải hỏi sao? Nhất định là vì Yến gia đòi lại Vân Đà sơn. Nghe nói Yến gia bị diệt môn, Yến Vạn Quân cũng chưa chết, tôn tử Yến Thanh Tang của hắn, còn có tôn nữ Yến Thanh Hoàng của hắn đều còn sống.

- Nói như vậy Giang Trần thiếu chủ tới lấy Vân Đà sơn sao?

- Thế nhưng mà Vân Đà sơn rõ ràng là của Phong gia chúng ta a.

- Ài, cái này cũng khó mà nói được. Trước đó đều luôn tranh luận, đồng thời nó cũng nằm trong tay Yến gia trước. Chúng ta... Chúng ta lần này nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.

- Đúng vậy, nếu như quả thực Giang Trần thiếu chủ vì Vân Đà sơn mà tới, chỉ sợ chúng ta không muốn trả lại cũng khó khăn.

Lúc này một gã trưởng lão Thiên Vị lục trọng của Phong gia từ phía dưới nhảy lên trên không trung, ôm quyền từ xa nói với Giang Trần:

- Người đối diện chính là Giang Trần thiếu chủ của Vĩnh Hằng thánh địa hay sao?

Giang Trần lạnh nhạt nhìn đối phương:

- Ngươi là trưởng lão Phong gia? Chuyện Phong gia có lẽ ngươi cũng có thể làm chủ. Bổn thiếu chủ cho các ngươi một phút đồng hồ rời khỏi đây. Trong vòng một phút, người không có rời khỏi, tất cả các ngươi đừng mong rời khỏi đây nưa.

- Thiếu chủ, ngươi...

Tên trưởng lão Phong gia kia nghẹn lời, hắn không ngờ tới Giang Trần vừa tới lại bá đạo như vậy, thậm chí còn không cho hắn cơ hội nói lý.

Vốn trưởng lão Phong gia này còn chuẩn bị một đống lớn luận điệu cưỡng từ đaoạt lý. Định biện luận quyền sở hữu này với Giang Trần một phen.

Thế nhưng mà người ta nói thẳng, căn bản không để cho hắn có cơ hội nói nhảm.

Trong lúc nhất thời, vị trưởng lão Phong gia này thẫn thờ.

Một lát sau hắn mới ngập ngừng nói:

- Giang Trần thiếu chủ, Vân Đà sơn này từ xưa tới nay là địa bàn Phong gia chúng ta. Là Yến gia mạnh mẽ chiếm đi. Hiện tại chúng ta thu hồi cũng là việc theo lẽ thường à?

Giang Trần cười rộ lên:

- Từ xưa thuộc về Phong gia các ngươi? Ngươi cho rằng thời gian ta tới Vĩnh Hằng thần quốc ít, cho nên nghĩ ta dễ lừa gạt sao? Hai nhà các ngươi tranh đoạt Vân Đà sơn không dưới một ngàn năm. Ngươi nói các ngươi chính là từ xưa? Là cảm thấy ta dễ gạt đúng không?

Trưởng lão Phong gia nghe thấy ngữ khí rét lạnh của Giang Trần, toàn thân không nhịn được mà rùng mình.

Loại khẩu khí này, trưởng lão Phong gia không nghe ra ý tứ cảnh cáo mới là lạ.

- Đừng có nói mấy thứ nhảm nhí đó với bổn thiếu chủ. Nói nhảm bổn thiếu chủ không thích nghe. Bổn thiếu chủ chỉ biết, Vân Đà sơn này là do Yến gia khống chế. Hiện tại Bổn thiếu chủ muốn thay Yến gia thu hồi lại. Phong gia các ngươi chiếm cứ nơi này, vốn là vô lý. Nếu như đã cho các ngươi cơ hội rời khỏi, các ngươi không biết quý trọng thì đừng có trách Bổn thiếu chủ ra tay độc ác, vô tình. Một phút đồng hồ đã bắt đầu tính rồi. Nếu như các ngươi ưa thích nói nhảm, vậy cứ để hết một phút đồng hồ rồi hãy nói tiếp.

Ngữ khí Giang Trần lạnh lẽo, làm cho tên trưởng lão Phong gia kia không rét mà run.

Trong lúc nhất thời sắc mặt trưởng lão Phong gia kia cũng đại biến. Nhiều lần đánh giá Giang Trần, xác định Giang Trần không có bất kỳ ý tứ giống như nói đùa nào.

Nếu quá dễ dàng rời khỏi đây, trưởng lão Phong gia lại cảm thấy rất mất mặt. Nhưng nếu như không rời khỏi, dựa vào yếu thế chống lại, người trẻ tuổi trước mắt kia thực sự có lực lượng một người tiêu diệt toàn bộ người Phong gia bọn họ trong Vân Đà sơn này.

Trong lòng trưởng lão Phong gia cực kỳ khó hiểu, Giang Trần này thi tham dự thiên tài luận kiếm, tu vi mới vừa vặn áp chế Hạ Hầu Tông a.

Sao mới vài năm không gặp, đã cường đại tới tình trạng này?

Tình thế hiện tại người ta mạnh hơn, thần thức Giang Trần không ngừng gia tăng áp lực. Đội ngũ Phong gia bắt đầu rời đi, nhất là một ít tu sĩ Phong gia ý chí không kiên định đã sớm lén lút rời khỏi.

Đúng như Giang Trần nói, sau một phút đồng hồ, Vân Đà sơn này không còn một nửa bóng dáng của tu sĩ Phong gia.

Kể cả tên trưởng lão Phong gia kia cũng thành thành thật thật rời khỏi.

Đối kháng với Giang Trần, hắn không có thực lực và dũng khí này. Còn đối kháng với Vĩnh Hằng thánh địa, chuyện này so với tự sát căn bản không có gì khác nhau.

Cho nên trưởng lão Phong gia lựa chọn thỏa hiệp, không thể không thỏa hiệp.

Thần thức Giang Trần lần nữa khuếch tán, điều tra trăm dặm chung quanh Vân Đà sơn, xác nhận không có bất luận một đệ tử Phong gia nào wor lại, lúc này mới thỏa mãn.

Thanh âm lần nữa vang lên:

- Người Phong gia nhớ kỹ đây, nơi này từ nay về sau liệt vào cấm địa. Bất kể là người Phong gia hay là những người khác, tự tiện xông vào, giết không tha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui