Độc Tôn Tam Giới

Nhưng mà chuyện khiến cho mọi người càng chấn kinh, hai mắt như muốn rớt ra là tử quang lôi kia bị Giang Trần thổi một hơi, không ngờ trực tiếp tiêu tán, hoàn toàn không có thanh âm bạo tạc, nổ tung gì cả.

Giả?

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, đều giật mình không thôi.

Bọn họ giật mình không đơn thuần là Tử Quang lôi là giả, càng giật mình hơn là Giang Trần không ngờ đã sớm nhìn ra là giả. Hơn nữa lại tài cao gan lớn, vậy mà dùng phương thức coi rẻ đối phương như vậy, dùng chân khí từ miệng để phòng ngự.

Đây quả thực là trò đùa a.

Chẳng lẽ Giang Trần này thực sự đối với Hốt Lôi hoàn toàn không có sợ hãi gì sao?

Ai cũng biết Tử quang lôi cường đại, tuyệt đối không phải là nói khoác. Tử Quang lôi xuất quỷ nhập thần, Tử Quang kia có lực cảm ứng vô cùng đáng sợ, cũng không phải ngươi né tránh được lần đầu tiên thì Tử quang sẽ bỏ qua cho ngươi. Lực cảm ứng cường đại và lực truy tung của Tử quang một khi không có tiếp xúc với mục tiêu công kích, nó sẽ luôn kiên nhẫn, linh tính mười phần.

Trừ phi đối phương có thủ đoạn lợi hại hơn, có thể phá hủy Tử Quang lôi này, nếu không Tử Quang lôi này tất sẽ bạo tạc, nổ tung ở trên người nó định công kích.

Hộ giáp cường đại bình thường cũng có thể bị nổ tung dưới lực lượng bạo tạc này, cũng không phòng ngự được lực lượng lôi điện cường đại kia.

Chỗ đáng sợ của Tử Quang lôi này ở điểm, một khỏa Tử Quang lôi nho nhỏ có hai hình thức công kích.

So với những người xem xét chung quanh giật mình, Hốt Lôi này còn giật mình hơn nhiều. Từ thủ pháp của Giang Trần, đối phương thực sự hoàn toàn không quan tâm tới Tử Quang lôi của hắn a.

Dùng chân khí từ miệng phòng ngự, đây quả thực là vũ nhục lớn nhất mà hắn có thể nghĩ ra được.


Trong lúc nhất thời lửa giận trong lòng Hốt Lôi khó có thể dẹp loạn được. Nhưng mà càng là những lúc như thế này, Hốt LÔi lại càng tỉnh táo. Kinh nghiệm chiến đấu nói cho hắn biết, lúc này tỉnh táo so với phẫn nộ quan trọng hơn.

Ngón tay liên tục búng ra, từng đạo quang mang màu tím không ngừng dũng mãnh bắn ra.

Nhất thời ngập trời đều là tử quang bay múa, hoàn toàn không phân biệt ra được đâu là một đạo Tử Quang lôi thực thụ. Tử Quang ngập trời giống như là mưa sao chổi, cực kỳ đồ sộ.

Cam Trữ nhịn không được chửi ầm lên:

- Hốt Lôi, ngươi quá hèn hạ. Đã nói là một đạo Tử Quang lôi, ngươi làm như vậy là sao?

Hốt Lôi nở nụ cười quái dị, nghĩ thầm quả thực vừa rồi lão tử chỉ đánh ra một khỏa Tử Quang lôi, những đạo tử quang khác không có Tử Quang lôi, bất quá chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.

Giang Trần nhìn thấy tử quang giống như là đám ong bò vẽ ngập trời đang bắn về phía mình. Khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.

Sau một khắc, pháp thân của Giang Trần rốt cuộc cũng động.

Phù... Phù..

Giang Trần liên tục thổi ra vô số đạo khí lưu, giống như là thổi tắt nến vậy, từng đạo tử qunag ở trước mặt hắn không ngừng tiêu tan.

Mà một đạo tử quang trong đó lại lao thẳng tới trước mặt hắn.

Thiên Mục thần đồng của Giang Trần lập tức tập trung vào đạo tử quang này, đột nhiên tay phải gương lên, năm ngón tay chộp về hư không. Đạo Tử quang lôi kia không ngờ lại vô cùng ngoan ngoãn rơi vào trong lòng bàn tay của Giang Trần.


Oanh.

Tử Quang lôi lập tức nổ tung, khiến cho mặt đất bụi mù.

Hốt Lôi chợt nhếch miệng cười lớn, đắc ý không thôi. Tiểu tử Giang Trần này rốt cuộc vẫn chủ quan, không ngờ lại vươn tay đón Tử quang lôi, đây không phải là tự mình muốn chết sao?

Hốt Lôi cảm thấy cho dù Giang Trần không chết, cũng phải nửa tàn phế.

Một lát sau, bụi mù tán đi, dt vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn bảo trì tư thế vốn có, bàn tay đang vươn về phía không trung.

Trong lòng bàn tay hắn, tử quang lượn lờ, từng đạo tử quang lôi màu tím không ngừng nhảy lên trong lòng bàn tay hắn, giống như đang khiêu vũ trong tay hắn vậy.

Mà vẻ mặt Giang Trần vẫn như mây trôi nước chảy, thậm chí ngay cả góc áo cũng không bị chấn động lấy một chút nào. Tóc cũng không rối loạn nửa cọng, nhìn qua, đạo Tử quang lôi kia tuy rằng nổ tung, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng nào với Giang Trần.

Cảnh này khiến cho Hốt Lôi há hốc mồm, triệt để kinh hãi. Hắn cơ hồ hoài nghi, đạo Tử quang lôi vừa rồi thực sự nổ tung sao?

Thế nhưng mà nhìn thấy bộ dáng một mảnh bừa bộn trước mắt, Tử Quang lôi quả thực đã nổ.

Thế nhưng mà vì sao tiểu tử Giang Trần này lại lông tóc không tổn hao như vậy? Chẳng lẽ Tử quang lôi là thân thích với Giang Trần, hoàn toàn không làm tổn thương Giang Trần?

Cho dù là một trận gió thổi qua, ít nhất cũng có thể thổi cho tóc bay chứ? Giang Trần này dưới một đạo Tử Quang lôi, không ngờ lông tóc không tổn hao chút nào.


Đây quả thực là chuyện phá vỡ nhận thức của Hốt Lôi.

Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi.

Mà Cam Trữ đang xem cuộc chiến ở phía xa, ruột gan rốt cuộc cũng trở lại vị trí cũ. Hắn chờ đợi lo lắng, nhìn lâu như vậy, chỉ sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Hắn đã từng suy đoná qua rất nhiều loại khả năng, thế nhưng mà hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Tử Quang lôi bá đạo, vậy mà hoàn toàn không có bất kỳ hiệu quả gì với Giang Trần sư huynh.

Trên mặt Hốt Lôi còn treo nụ cười cứng ngắng, nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.

Mà một ít thiên tài đang đứng xem phía xa, nhìn thấy Tử Quang lôi trên người Giang Trần không có một chút hiệu quả nào, cũng chau mày, tâm sự nặng nề.

Trong lòng bọn họ cũng có nhận định giống như Hốt Lôi, đều đối với việc Giang Trần có danh khí như vậy rất là không phục. Đều muốn khiêu chiến Giang Trần, dẫm nát Giang Trần dưới chân.

Nhưng khi nhìn thấy Hốt Lôi ở trước mặt Giang Trần không ngờ lại vô lực, trong lúc nhất thời bọn họ cũng có chút hoài nghi, mình lên trận có thể tốt hơn Hốt Lôi hay sao?

- Tới phiên ta rồi đúng không?

Giang Trần cười cười, nụ cười thủy chung vẫn mây trôi nước chảy như vậy.

Trước đó, trong mắt Hốt Lôi mà nói, loại nụ cười này của Giang Trần chính là giả tạo, là biểu hiện của chột dạ. Nhưng mà bây giờ, nụ cười này nhìn qua thâm bất khả trắc như vậy.

Hốt Lôi cũng khẩn trương không thôi, hắn đã thấy được lực phòng ngự của Giang Trần khủng bố như vậy, cho nên hắn nhịn không được nghĩ tới một việc, nếu như lực công kích và phòng ngự của Giang Trần cũng giống như vậy, vậy thì...

Hốt Lôi gần đây không sợ trời, không sợ đất, nhưng mà giờ phút này hắn lại có chút chột dạ.

Tay Giang Trần phất lên, một cái chuông lớn nhanh chóng bành trướng.


Công kích khác Giang Trần cũng không có nắm chắc. Một khi dùng quá sức, hắn cũng không xác định Hốt Lôi này có thể chịu đựng được hay không.

Kim chung này nếu như chỉ sử dụng lực trấn áp, không vận dụng công kích cấm chế mà nói, có lẽ Hốt Lôi này còn có thể chịu được, không tới mức thoáng cái bị diệt.

Dù sao đây cũng là thí luyện, không được giết người. Vạn nhất ra tay quá nặng, không có nắm giữ hỏa hầu tốt, giết Hốt Lôi này sẽ vi phạm quy tắc của Thí luyện.

Cho nên Giang Trần định không dùng sát chiêu, chỉ dùng loại lực cấm chế này thôi.

- Ta có một cái chuông, nếu như ngươi có thể thoát khỏi cái chuông này của ta, như vậy lần đánh cuộc này coi như hòa. Nếu như ngươi không thoát khỏi trấn áp, như vậy ngươi sẽ thua.

Thấy Giang Trần không tế ra sát chiêu, chỉ dùng một cái chuông lớn.

Cái chuông lớn này hơn phân nửa là loại pháp bảo giam cầm, nếu như không có sát chiêu đáng sợ, chống chịu một chút, Hốt Lôi vẫn có tự tin.

Vốn tâm tình có chút khẩn trương, thoáng cái đã buông lỏng hơn rất nhiều.

- Tốt, ta sẽ nhìn xem cái chuông này của ngươi có chỗ nào quỷ dị.

Hốt Lôi lúc này khi nói chuyện hoặc ít hoặc nhiều có chút ngoài mạnh trong yếu.

Giang Trần gật đầu, không nói hai lời, thúc dục kim chung, lập tức kim chung phát ra tiếng nổ mạnh, từng đạo kim quang thoáng cái bắn ra. Đem khu vực Hốt Lôi đứng bao phủ vào bên trong.

Hốt Lôi nhếch miệng cười cười, trong mắt mang theo vẻ khiêu khích. Hiển nhiên hắn cảm thấy cái chuông lớn này đối phó với mình, như vậy Giang Trần này đã quá coi thường hắn rồi.

- Bắt đầu rồi sao?

Hốt Lôi cười một tiếng quái dị, thân thể nhoáng lên, muốn thoát ra khỏi phạm vi kim quang chiếu rọi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận