Độc Tôn Tam Giới

ngày thứ tư, hai người Giang Trần rốt cuộc có tin tức của Ngô Du.

Tin tức này lại là do phệ kim thử nhất tộc mang tới. Tin tức này cũng không phải tin tức tốt, bởi vì Ngô Du đã rơi vào trong tay người khác.

Phệ kim thử nhất tộc đối với mấy người bắt Ngô du cũng không quá rõ địa vị bọn họ.

Nhưng mà Phệ Kim thử lại nói, đối phương có một đám người. Trong đó dường như còn có cả đám người Tần Hựu mà trước đó Giang Trần đã thu thập qua.

- Tần Hựu?

Giang Trần nhíu mày, lúc trước sau khi hắn đem sáu người này trấn áp, cũng không có làm gì bọn họ mà chỉ đánh bọn họ ngất xỉu, mặc kệ tự sinh tự diệt.

Lại không ngờ rằng mới hai ngày trôi qua, mấy gia hỏa này lại gây sóng gió.

- Cam Trữ, nơi hạ lạc của Ngô Du đã có tin tức.

Giang Trần liếc mắt nhìn Cam Trữ.

Cam Trữ không biết Giang Trần có trao đổi với Phệ Kim thử cho nên hắn sững sờ nói:

- Giang Trần sư huynh có phát hiện gì hay sao?

- Hắn rơi vào trong tay người khác.

Giang Trần nhàn nhạt nói.

- Ồ? Là ai làm?


Cam Trữ chấn động.

- Trước mắt còn không biết, nhưng mà ta suy đoán, hơn phân nửa có quan hệ với Bách Hoa thánh địa.

Giang Trần khẽ nhíu mày:

- Trước đó Tần Hựu kia cũng không thoát khỏi quan hệ.

- Quả nhiên là tên khốn kia.

Cam Trữ nghiến răng nghiến lợi:

- Sớm biết như vậy nên phế bỏ toàn bộ bọn chúng.

Giữa mười đại thánh địa với nhau vốn cũng không phải là có cừu hận không chết không ngớt, thậm chí bọn họ chống lại cường đạo ngoại vực còn có quan hệ đồng minh.

Cho nên giữa thập đại thánh địa, luôn để ý việc giữ gìn quan hệ, cũng không dễ dàng giết người, cũng không có ai nguyện ý phá hỏng loại quan hệ này.

Nếu như quả thực xúc động giết người, quan hệ này nhất định sẽ vì vậy mà xấu đi. Cho nên quy tắc mới tuyệt đối không cho phép giết người.

Cho nên nếu như Giang Trần nguyện ý, phế bỏ tu vi những kẻ kia, kfy thực cũng không có trái với quy tắc. Sở dĩ Giang Trần không có làm như vậy, một là cân nhắc cho danh tiếng của Vĩnh Hằng thánh địa, hai là không muốn phá hỏng loại quan hệ này giữa thập đại thánh địa với nhau.

Thế giới võ đạo, bị phế thành phế nhân, kỳ thực cũng không khác gì mất mạng là bao.

Chính là bởi vì như vậy Giang Trần mới căn cứ vào đó mà tạm tha cho những người kia. Không có hạ độc thủ quá mức với đám người Tần Hựu.

Thế nhưng không ngờ rằng cuối cùng Ngô Du lại rơi vào trong tay những kẻ này.


Nếu như không biết tin tức của Ngô Du, coi như là bỏ qua. Nếu như đã biết rõ mà còn không đi cứu, trong lòng Giang Trần quả thực khó mà yên ổn được.

- Đi, chúng ta đi cứu người.

Giang Trần ngẫm lại rồi nói.

Cam Trữ gật đầu, đi theo sau lưng Giang Trần, nhanh chóng bước đi. Nhưng mà hắn lại lập tức nhớ tới một chuyện, mở miệng nói:

- Sư huynh, nếu như là Bách Hoa thánh địa, Tần Hựu kia cũng bỏ đi, nhưng nếu như là Thạch Thanh Lộ mà nói, lại phải cẩn thận một chút.

- Thạch Thanh Lộ?

Giang Trần nhíu mày.

- Có quan hệ với Thạch Huyền kia sao?

- Có.

Cam Trữ gật đầu:

- Thạch gia là một họ vô cùng nổi danh trong Bách Hoa thánh địa, là thế gia vọng tộc trụ cột trong Bách Hoa thánh địa. Mà Thạch Thanh Lộ này luôn được vinh dự được coi là thiên tài có hy vọng nhất năm ngàn năm qua của Bách Hoa thánh địa. Những năm này hắn không tham dự tranh đoạt của đám người trẻ tuổi. Ai lại nghĩ tới lần này hắn lại tới tham dự thiên tài thi đấu, có thể nhìn ra được, Bách Hoa thánh địa đối với chức vị minh chủ vô cùng khát khao.

- Ồ, hắn ta đã được khen ngợi như vậy nhất định là không tầm thường.

Giang Trần cũng không khinh địch.


- Đúng vậy, Thạch Thanh Lộ những năm này vô cùng ít xuất hiện, rất thần bí. Nhưng mà mấy năm trước nàng đã được người ta gọi là Độc Phi, trên phương diện dụng độc, tuổi còn trẻ mà đã xông pha tạo ra uy danh hiển hách.

Cam Trữ nói tới đây, ngữ khí cũng ngưng trọng không thôi.

Có thể nhìn ra được Cam Trữ đối với Thạch Thanh Lộ này vô cùng kiêng kỵ.

Giang Trần nhíu mày, mình tới Vĩnh Hằng thánh địa cũng đã được ít năm. Vẫn đối với chuyện thánh địa khác không quan tâm nhiều lắm.

Không thể tưởng tượng được thập đại thánh địa quả thực không thiếu nhân tài.

Ban đầu khi ở Vĩnh Hằng thánh địa, hắn luôn nghe người ta nói tu vi của Hạ Hầu Tông có thể là tồn tại cao cấp nhất thập đại thánh địa. Thậm chí còn là thiên tài có hy vọng vấn đỉnh.

Giang Trần đối với loại cách nói này tuy rằng một mực không tin, nhưng mà không có quá nhiều hoài nghi.

Ngày đó, sau khi đánh bại Hạ Hầu Tông, càng khiến cho hắn cảm thấy thiên tài trẻ tuổi của thập đại thánh địa, cho dù là thiên tài đỉnh cấp cũng không hơn gì cái này a.

Nhưng mà bây giờ xem ra, dường như lúc trước suy nghĩ của hắn quá sai lầm. Hạ Hầu Tông kia tuy rằng thiên phú siêu quần, nhưng mà muốn nói tới thiên tài đệ nhất có hi vọng vấn đỉnh, hiển nhiên không đủ.

Chỉ cần so với Hốt Lôi kia, ở phương diện gì Hốt Lôi cũng ưu tú hơn Hạ Hầu Tông không ít.

Chứ đứng nói là Độ Phi Thạch Thanh Lộ trong lời Cam Trữ.

- Sư huynh, nếu như là Độc Phi này ra tay, chúng ta nhất định phải cẩn thận. Nghe nói Độc Phi này ra tay, có thể khiến cho trong vòng ngàn dặm sinh linh đồ thán, một người sống cũng không có.

Hiển nhiên Cam Trữ đã nghe qua không ít tin đồn về Thạch Thanh Lộ này.

Cho nên lúc mở miệng nói chuyện, cực kỳ kiêng kỵ.

Từ xưa tu sĩ dụng độc đều là tồn tại mà tu sĩ khác hết sức kiêng kỵ. Giang Trần đối với việc Cam Trữ sợ hãi như vậy vẫn có thể lý giiar.


Nhưng mà muốn nói tới dụng độc, bản thân Giang Trần chính là đại hành gia. Kiếp trước càng là tổ tông chơi thứ này. Nhắc tới Độc Phi Thạch Thanh Lộ, tuy rằng Giang Trần không tới mức khinh thị. Nhưng cũng không vì thế mà sợ hãi.

- Cam Trữ, yên tâm đi. Kỳ độc trong thiên hạ ta tự hỏi mình biết không ít. Độc Phi Thạch Thanh Lộ kia nếu như thực sự lợi hại như vây. Ta sẽ đi chiếu cố nàng ta. Chỉ hy vọng nàng ta đừng làm ta thất vọng mới tốt.

Giang Trần khoan thai nói, trên mặt nở nụ cười giống như ánh mặt trời mùa thu, trong lúc vô hình làm cho tâm tình Cam Trữ bình ổn hơn không ít.

Phệ KIm thử nhất tộc lục tục đem tin tức phản hồi trở về.

Quả nhiên căn cứ vào tin tức mà Phệ Kim thử đem về, khu vực kia, trong vòng phạm vi mười dặm, rất nhiều khu vực đều có các loại trận pháp kỳ độc chiếm giữ.

Chỉ là, có chút kỳ quái là những độc trận kia cũng không có triệt để phong tỏa khu vực này lại.

Nhưng mà căn cứ vào hình dung của Phệ Kim thử nhất tộc, khóe miệng Giang Trần lại nở nụ cười nghiền ngẫm. Xem ra, người dụng độc này quả nhiên không phải là thứ bình thường.

Độc trận này rõ ràng đã cố ý thả ra rất nhiều lỗ hổng. Giống như là một cái túi vậy, khiến cho người ta cảm thấy có lỗ hổng rồi chui vào.

Chỉ cần đi vào lỗ hổng này, như vậy trên cơ bản cẳng khác nào trở thành đồ chơi của người dụng độc này.

- Chẳng lẽ đây thực sự là Độc Phi Thạch Thanh Lộ trong lời Cam Trữ nói?

Giang Trần cảm thấy có chút thú vị, Thạch Huyền bị hắn đánh bại, thành đan nô của hắn. Hiện tại vãn bối của Thạch Huyền lại đối đầu với hắn. Nếu như quả thực là độc phi Thạch Thanh Lộ này, Giang Trần quả thực có chút bội phục đối phương.

Nhân vật như Thạch Huyền cũng bại trong tay hắn, Thạch Thanh Lộ này là vãn bối còn dám khiêu chiến hắn, hoặc là người không biết không sợ, hoặc là quả thực bản thân có thực học, trò giỏi hơn thầy.

Giang Trần hỏi:

- Cam Trữ, Bách Hoa thánh địa kia trừ Độc Phi Thạch Thanh Lộ này ra còn có thiên tài lợi hại nào khác không? Tần Hựu kia được coi là nhân vật đứng thứ mấy?

- Tần Hựu sao? Nhiều lắm chỉ được tín là thiên tài đứng thứ tư. Ta cũng không xác định lắm. Trừ Độc Phi Thạch Thanh Lộ ra còn có một Lộc Minh Dã, có thể nói là hai khỏa minh châu đặt song song trong Bách Hoa thánh địa, cùng với Độc Phi Thạch Thanh Lộ.

Cam Trữ thực lực bình thường, nhưng mà đối với chuyện thập đại thánh địa vẫn có nghiên cứu tương đối nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận