Độc Tôn Tam Giới

- Ánh mắt bọn họ không đúng. Người này khẳng định không phải là Hàn đạo hữu, vừa rồi thần thức hắn quét qua, thần thức rõ ràng còn cường đại hơn Hàn đạo hữu.

Trong lòng Phan Viễn hiện lên sự kinh hoàng.

Vốn, tu sĩ thần đạo phái tới Bình Sa đảo so với bọn họ mạnh hơn một đường. Hiện tại người trước mắt này so với Hàn đạo hữu phái tới Bình Sa đảo còn mạnh hơn nữa.

Như vậy địch nhân này khẳng định không phải là đèn cạn dầu. Bọn họ ngàn phòng vạn phòng, vẫn bị người ta lừa gạt.

- Xông vào, trở lại trong trận pháp.

Phan Viễn truyền thức cho đồng bạn.

Lúc này Già Diệp thần tôn cười ha hả, hai tay chộp một trảo, Tam XOa kích xuất hiện trong tay, điểm một cái ra phía xa, khí lưu cường đại quét ngang phía trước.

- Không tốt, người nọ là An Già Diệp.

Thực lực PHan Viễn thần tôn chưa hẳn đã mạnh bao nhiêu, nhưng mà hắn trong đám tu sĩ thần đạo này là người có kiến thức bất phàm, nghiên cứu rất sâu về các tu sĩ thần đạo. Chỉ cần hơi có chút manh mối là hắn có thể đoán ra được.

Vừa nhìn thấy Tam Xoa kích này, đầu óc hắn nhanh chóng hiện lên ba chữ An Già Diệp.

Ba chữ này bỗng nhiên xuất hiện, hắn và Dụ Tiên thần tôn đều cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh lẽo tràn ngập trong lòng. An Già Diệp, đây chính là người ngay cả Quang Độ đại nhân cũng không phục a. Không có việc gì còn khiêu chiến Quang Độ đại nhân, nhân vật như vậy một đánh hai bọn họ cảm thấy không thành vấn đề.

Nhưng mà người bên cạnh hắn, tuy rằng nhìn qua không bằng An Già Diệp, không mạnh bằng như mà hiển nhiên cũng không phải là kẻ yếu. Nhất định cũng là tu sĩ thần đại.


Như vậy đối thủ mà bọn họ gặp phải so với trong tưởng tượng của bọn họ cường đại hơn nhiều. Mà thông đạo trở về trận pháp đã bị An Già Diệp ngăn cản.

Chuyện này thực sự khiến cho hai người này thực sự hối hận tới cuống quít. Vừa rồi thực sự là ma quỷ ám ảnh, để hai người này đi trước, đây không phải là tự đoạn đường lui của mình sao?

- Liều mạng với bọn họ.

Dụ Tiên thần tôn cắn răng một cái, liền muốn xông lên.

- Không ổn, trước tiên chúng ta chạy. Đi tập hợp với Quang Độ đại nhân. An Già Diệp này không phải là tồn tại mà chúng ta có thể đối kháng.

Phan Viễn thần tôn tuy rằng bối rối, nhưng mà trong lòng lại không có rối loạn một chút nào.

Nhưng mà trong khi bọn họ nói chuyện, công kích của Tam Xoa kích đã trập trung vào bọn họ, khiến cho bọn họ không thể không ra tay tiếp chiêu.

Hai người này không dám lãnh đạm một chút nào, đồng thời ra chiêu, khó khăn lắm mới chối chọi lại được công kích của Tam Xoa kích. Mà bên kia Vu Công cũng gia nhập vòng chiến.

Sức chiến đấu của Vu Công không kém Dụ Tiên thần tôn và Phan Viễn thần tôn là bao. Nhưng mà khi An Già Diệp cuốn lấy hai người này, công kích của Vu Công dường như đột nhiên trở nên sắc bén dị thường.

Một mặt ứng biến với công kích cường đại của An Già Diệp, một mặt còn phải đề phòng vu Công ra sát chiêu.

Vài lần như vậy hai người này đã lâm vào cục diện bế tắc, hoàn toàn ở thế hạ phong.

- Dụ Tiên đạo huynh, chúng ta không thể địch lại được. Rút lui.


Phan Viễn thở hổn hển nói, sau khi biết rõ bị mắc lừa, bọn họ cũng cực kỳ hối hận.

Hai người cũng biết nếu như tiếp tục chiến đấu, mình nhất định không đánh lại được đối phương.

Dụ Tiên thần tôn kia cũng biết An Già Diệp lợi hại, hai người đồng thời phát lực, chống đỡ công kích sắc bén của An Già Diệp, thân thể lóe lên, hướng ra ngoài vòng vây mà bỏ chạy.

Chỉ là lúc này mỗi một bước của bọn họ đều đã được tính toán từ trước, khi bọn họ muốn bỏ chạy, trên trời dưới đất, tất cả đã sớm được bố trí thiên la địa võng. Đem cơ hồ tất cả đường lui phong kín.

Không trung là một mảnh mây đỏ áp đỉnh, phong tỏa nửa hư không.

Mặt đất, trọng lực cường đại của thần thú huyền vũ đã chặt đứt liên hệ với hư không bốn phía, làm cho độn thuật của bọn họ hoàn toàn không có chỗ thi triển ra.

Mà Giang Trần thì tế ra kim chung, hung hăng đánh về phía hai tên thần tôn kia.

Hiện tại lực công kích của Giang Trần ngay cả tu sĩ thần đạo cũng tuyệt đối không dám bỏ qua. Huống chi còn là công kích đã được kim chung gia trì.

Trong lúc nhất thời Phan Viễn thần tôn và Dụ Tiên thần tôn phát hiện ra, mình đã lâm vào trong vòng vây của đối phương.

Người công kích bọn họ thậm chí còn có thực lực gấp hai ba lần bọn họ.

Tuyệt vọng.


Không có gì tuyệt vọng hơn tâm tình của hai đại thần tôn lúc này. Bọn họ đột phá trái phải, thủy chung vẫn không tìm ra bất luận cửa đột phá nào.

Mỗi một lần chạy thục mạng, thứ hiện lên trước mắt bọn họ chỉ là tuyệt vọng vô tận.

Mà công kích bên ngoài, từng lần, từng lần đánh trúng bọn họ, làm cho thương thế trên thân thể bọn họ không ngừng tăng thêm.

- Già Diệp thần tôn, chúng ta không oán không cừu với ngươi, ngươi không nghe hiệu lệnh của Quang Độ đại nhân thì cũng thôi đi. Nhưng vì sao còn trợ trụ làm ngược? Trợ giúp người thập đại thánh địa công kích chúng ta?

Phan Viễn thần tôn không cam lòng nói.

- Quang Độ lão nhân bạo ngược, các ngươi đã đầu nhập vào hắn mới chân chính là trợ trụ làm ngược.

An Già Diệp cũng không muốn nói nhảm nhiều, công kích của Tam Xoa Kích càng thêm hung mãnh.

Đánh cho hai người này liên tiếp bại lui, cơ hồ muốn thổ máu.

Sau đó thần điểu Chu Tước, thần thú Huyền Vũ nhao nhao gia nhập vòng chiến. Khi uy áp khủng bố của hai đại chân linh thi triển ra, hai người này càng không chống đỡ được, khó có thể chống đỡ.

Giang Trần và Long Tiểu Huyền đều có lực công kích không kém hơn thần đạo. Hơn nữa lại có Vu Công quấy rối, hai người kia như bánh kẹp vậy, khắp nơi bị đè nén, khắp nơi bị đánh.

Chiến đấu tới loại tình trạng này đã không cần phải lo lắng quá nhiều nữa.

PHan Viễn kia trực tiếp bị An Già Diệp dùng Tam Xoa kích đập xuống mặt đất. Dụ Tiên thần tôn thì bị thần điểu Chu Tước ép tới bước đường cùng, không cẩn thận bị kim chung bao phủ, trở thành tù nhân của Giang Trần.

Kể từ đó, thế cục Quang Minh thánh địa lại biến đổi.

Hai tu sĩ thần đạo bị diệt, bên trong còn mấy tu sĩ bán thần, còn có một đám tu sĩ Thiên vị, đám người này tự nhiên không đáng để lo.


Dưới sự đuổi giết của tu sĩ thần đạo, đám người này căn bản không dám chống cự, nhanh chóng đầu hàng. Giang Trần không chút khách khí dùng thần thức điều khiển, thu bọn họ làm nô bộc khôi lỗi, một ý niệm là có thể quyết định sinh tử bọn họ.

Tu sĩ thần đạo Giang Trần không tiện dùng nhiều chiêu này. nhưng mà tu sĩ cấp bậc Bán thần, Giang Trần điều khiển vô cùng dễ dàng.

Thu hoạch của Già Diệp thần tôn cũng không nhỏ, hắn bắt lấy Phan Viễn thần tôn, hơn nữa trước đó ở Vĩnh Hằng thánh địa lại nhận được tu sĩ mặt vàng vọt, tương đương trên người có hai tù binh thần đạo.

Hai người này cho dù không hàng Già Diệp thần tôn, Già Diệp thần tôn hoàn toàn có thể chế tạo bọn họ, lựa chọn kém cỏi nhất cũng có thể giết chết bọn họ rồi luyện chế tinh hoa tính mạng, cướp lấy thần cách.

Dù sao dưới tay hắn có tứ đại thần bộc Phong Hoa Tuyết Nguyệt, thần cách tuyệt đối không cần lo tới việc lãng phí.

- Ha ha, không thể tưởng tượng được quá trình so với trong tưởng tượng của chúng ta còn thuận lợi hơn rất nhiều a. Trước sau không tới một giờ, diệu, quá diệu.

Già Diệp thần tôn hào hứng rất cao.

Giang Trần thả toàn bộ tù binh của Quang Minh thánh địa ra, biết được người tới cứu mình là Giang Trần thiếu chủ của Vĩnh Hằng thánh địa, những người này đều mừng rỡ không thôi.

Sau khi rơi vào trong tay giặc, rốt cuộc cũng đợi tới lúc minh hữu tới. Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ phải chết, thế nhưng lại một lần nữa như được trọng sinh, tự nhiên cả đám vui vẻ không thôi.

Giang Trần trực tiếp nhắc tới trận pháp truyền thức kia.

Quang Minh thánh địa thực sự có trận pháp truyền thức, hơn nữa cấp bậc còn rất cao, Giang Trần kiểm tra một cái, vừa rồi khi giao chiến, trận pháp truyền thức này cũng chưa được khởi động.

Giang Trần lập tức yên tâm hơn không ít.

- Trận pháp truyền thức này vừa rồi chưa có dùng qua. Bọn chúng không kịp liên hệ với thánh địa khác, như vậy chiêu này của chúng ta còn có thể tiếp tục dùng.

Khóe miệng Giang Trần nở nụ cười quỷ dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận