Độc Tôn Tam Giới

Cuộc đời này của Giang Trần, chỉ làm cường giả!

Huống hồ, Giang Trần cũng muốn nhìn một chút, Long Đằng Hầu cái nhà giàu mới nổi kia, đến cùng gặp chuyện tốt gì, vậy mà nói khoác là thiên đại việc vui.

...

Cùng ngày, ở Vương Cung.

Tẩm cung của Đông Phương Chỉ Nhược, trải qua mấy ngày nay bận rộn đẩy nhanh tốc độ, đã cơ bản dựa theo Giang Trần yêu cầu, một lần nữa tu sửa lại.

Hiện tại chỗ ở của Đông Phương Chỉ Nhược, rõ ràng không có tinh xảo như dĩ vãng, nhưng nhiều thêm vài phần thoáng đạt.

Đông Phương Lộc cũng nghe nói chuyện nơi đây, nên cố ý tự mình đến dò xét một phen, đi theo còn có Câu Ngọc công chúa.

- Ha ha, Giang Trần này, ngược lại là biết gây sự, nơi này như tẩm cung của một công chúa sao!

Đông Phương Lộc nói như vậy, nhưng rõ ràng nhìn ra được, hắn cũng không chú ý thế nào.

- Câu Ngọc, Giang Trần này, ngươi thấy thế nào?

Đông Phương Lộc cười ha hả hỏi Câu Ngọc công chúa ở bên cạnh.

- Vương huynh, nếu như Giang Trần có thể chữa tốt Nhược nhi, tự nhiên có thể cho phép hắn hồ đồ. Nếu như hắn giả thần giả quỷ, Câu Ngọc là cái thứ nhất muốn hắn đẹp mắt!

Đang nói chuyện, Đông Phương Chỉ Nhược đã như một con nai con, sôi nổi mà đến.

- Phụ vương, cô cô, các ngươi tới thăm Nhược nhi sao.

- Ân, Nhược nhi, mấy ngày nay cảm giác như thế?

Đông Phương Lộc nhìn nữ nhi từ nhỏ nhiều tai nạn này, trong nội tâm cũng có chút cảm thấy thua thiệt.

Chỉ Nhược từ nhỏ vận mệnh bấp bênh, lại không có một câu oán hận. Trái lại, nàng luôn rất hiểu chuyện, làm chuyện gì, đều cân nhắc người khác cảm thụ.

Mặc dù có bệnh hiểm nghèo, mặc dù biết rõ mình mệnh không dài, nhưng cho tới bây giờ đều lạc quan sinh hoạt.

- Phụ vương, mấy ngày nay Nhược nhi rất vui vẻ. Ngươi nhìn xem sắc mặt của Nhược nhi, có phải tốt rất nhiều hay không? Còn có a, hiện tại mỗi khi đến nửa đêm, ta sẽ không sợ lạnh như vậy nữa. Mỗi ngày đều cảm giác rất tốt, so trước kia ngủ ngon hơn nhiều.

Từ tinh thần diện mạo của Đông Phương Chỉ Nhược, xác thực nhìn ra được, mấy ngày nay, nàng xác thực đã khá hơn nhiều, cả người không còn uể ỏi nữa.

- Nhược nhi, nói như vậy, thủ đoạn Giang Trần trị liệu, có hiệu quả?

Con mắt của Đông Phương Lộc sáng ngời.

- Ân, nhất định là công lao của Giang Trần ca ca. Những túi thơm hắn cho ta đeo kia, hiện tại ta tùy thân mang hai cái, cảm giác hiện tại không giống trước kia dễ dàng mệt mỏi, trong đêm cũng sẽ không bị hàn khí đông lạnh làm tỉnh. Phụ vương, cô cô, Giang Trần ca ca cho ta bức đồ kia, ta mỗi ngày đều xem, cảm thấy hiệu quả rất tốt!

Nghe Đông Phương Chỉ Nhược nói, lại nhìn Đông Phương Chỉ Nhược rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, Đông Phương Lộc cùng Câu Ngọc đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc ý vị thâm trường.

- Tiểu tử kia… tiểu tử kia hắn có lợi hại như vậy sao?

Câu Ngọc vẫn có chút không phục, nghĩ tới ngày đó bị Giang Trần giáo huấn, trong nội tâm cảm thấy không được tự nhiên, muốn nàng thừa nhận Giang Trần lợi hại, nàng có chút không bỏ mặt mũi xuống được.

Đông Phương Lộc nhẹ nhàng ôm Đông Phương Chỉ Nhược, khẽ thở dài:

- Không nghĩ tới, Tế Thiên Đại Điển phát sinh chuyện như vậy, rõ ràng nhân họa đắc phúc. Chẳng lẽ là Thượng Thiên chiếu cố, mượn tay Giang Trần, đến giải cứu Nhược nhi thống khổ sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

- Đúng rồi Câu Ngọc, Giang Trần này ở vương đô tham gia Tiềm Long thi hội, thành tích của hắn như thế nào?

Đông Phương Lộc chợt nhớ tới chuyện này.

- Vương huynh, một trăm lẻ tám lộ chư hầu truyền nhân, thành tích của Giang Trần này không hề lo lắng kế cuối. Hơn nữa, hắn đến trước mắt, ba hạng khảo hạch trụ cột còn không có thông qua. Cách cuối tháng chỉ còn ba bốn ngày, sẽ hết hạn khảo hạch trụ cột, nếu như hắn không thông qua được, Tiềm Long hội thử Chung Cực khảo hạch, hắn sẽ không có tư cách tham gia.

Câu Ngọc chỉ có thể chi tiết nói rõ.

- Nghiêm trọng như vậy?

Đông Phương Lộc cũng có cảm giác ngoài ý muốn.

- Này để cho trẫm khó xử rồi. Nếu như kẻ này ngay cả trụ cột khảo hạch cũng không thông qua được, không bảo vệ được chư hầu lệnh, trẫm cố tình ban thưởng hắn phú quý, chỉ sợ...

- Trồng nhân gì, kết quả đó. Lúc trước hắn không cố gắng, mất đi chư hầu lệnh cũng không oan. Vương huynh, ở đây ta nói rõ, ngươi đã để ta phụ trách Tiềm Long thi hội, tiểu muội sẽ không thả lỏng.

Câu Ngọc rất cường ngạnh nói.

- Ha ha, trẫm sao có thể ép ngươi khó xử. Nếu hắn thật không có mệnh chư hầu, ở trong kinh làm làm quan cũng không tệ. Không cần quyền thế, thầm nghĩ phú quý, cũng là tiêu diêu tự tại.

Xử lý như thế, ngược lại là Đông Phương Lộc hy vọng chứng kiến nhất. Bằng không thì chờ Tiềm Long thi hội kết thúc, tất cả chư hầu phải trở lại lãnh địa của mình.

Đến lúc đó, bệnh của Đông Phương Chỉ Nhược, ai đến trị?

- Đúng rồi Vương huynh, nói đến Tiềm Long thi hội, hôm nay Câu Ngọc nhận được một tấm thiệp mời. Đến từ Long Đằng Hầu phủ.

- Long Đằng Hầu phủ?

Đông Phương Lộc khẽ chau mày, hiển nhiên đối với ba chữ kia có chút mẫn cảm.

- Đúng, nói là đêm nay ở Long Đằng Hầu phủ thiết yến, mời tiểu muội dự họp. Nghe nói, là Long Đằng Hầu phủ hắn, đã xảy ra một việc vui khó lường.

- Việc vui?

Đông Phương Lộc biểu lộ càng phức tạp. Hắn đường đường là quốc quân, lẽ ra đối với lực khống chế vương đô phải đến tình trạng không chê vào đâu được mới phải.

Thế nhưng mà Long Đằng Hầu phủ này, đến cùng xảy ra đại hỷ sự gì? Đông Phương Lộc thật đúng là không biết.

Đương nhiên, Long Đằng Hầu là không thể nào mời quốc quân đến dự tiệc. Một là chư hầu không có mặt mũi lớn như vậy, hai là tổ tông pháp chế không cho phép làm như vậy.

- Trong thiệp mời hắn không có nói rõ, chỉ nói cùng ấu nữ Long Cư Tuyết của hắn có quan hệ. Hẳn là con gái hắn Long Cư Tuyết có chỗ đột phá?

Nếu như là loại chuyện nhỏ nhặt này, Đông Phương Lộc sẽ không chú ý nữa, khoát tay áo nói.

- Đã mời ngươi, ngươi liền đi a. Long Đằng Hầu này… ha ha.

Biểu lộ của Câu Ngọc có chút phức tạp, cũng tinh tường Vương huynh đối với Long Đằng Hầu kiêng kị. Chư hầu đệ nhất thiên hạ, quyền cao chức trọng, có lẽ đã sắp đến tình trạng uy cao chấn chủ rồi.

...

Long Đằng Hầu phủ, tọa lạc ở khu vực Đông Nam vương đô, địa lý ưu việt, khu vực phồn hoa, kiến trúc hùng vĩ, Giang Hãn Hầu là hoàn toàn không cách nào so sánh được.

Đương nhiên, nói là Long Đằng Hầu phủ, chẳng qua là phủ đệ tạm thời của chư hầu ở đế đô. Hầu phủ chính thức của tất cả đại chư hầu, vẫn là ở lãnh địa của mình.

Nếu đi dự tiệc, Giang Phong vốn định thu xếp một phần lễ trọng, lại bị Giang Trần bác bỏ. Đã xác định vững chắc sẽ vạch mặt, cần gì tốn kém? Tùy tùy tiện tiện xách ít đồ, có cầm hay không tùy bọn chúng?

Dù sao, phần thiệp mời này của Long Đằng Hầu, căn bản không cần ngươi mang hạ lễ gì, người ta toan tính là muốn linh mạch của Giang Hãn Hầu, muốn đoạn thu nhập của Giang Hãn Hầu phủ bọn hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui