Độc Tôn Tam Giới

Xích Thủy Thần vương nhìn thấy Giang Trần, cũng vô cùng vui sướng, cười nói:

- Tiểu Chân trưởng lão, mấy ngày nay ngươi cảm thấy thế nào về Thái Uyên Thiên cung này?

- Rất tốt, ăn ngon, ngủ ngon, hiếm khi thích ý như vậy.

Giang Trần trả lời rất là tùy ý.

Xích Thủy Thần vương cười ha hả:

- Ngươi chờ một chút, ta có mấy bằng hữu sắp tới chơi. Bọn họ nghe bổn vương nói về ngươi, cho nên đối với ngươi cũng cảm thấy vô cùng có hứng thú, cho nên muốn gặp ngươi một lát. Tuy rằng ở nơi này cũng không quá thuận tiện, nhưng mà gặp mặt một chút cũng tốt nha.

Giang Trần cũng không biết rốt cuộc Xích Thủy Thần vương này vừa ý mình điểm nào. Dường như đối với hắn vô cùng nhiệt tình, rất là để ý tới hắn.

Loại để mắt này tuy rằng Giang Trần không bài xích, nhưng mà trong lúc mấu chốt như vậy Giang Trần cũng không muốn trở thành mục tiêu mọi người chú ý a.

Giang Trần đang muốn nói chút gì đó thì bên ngoài đã có tiếng cãi nhau.

Trong đó có một tiếng cười hào sảng vang dội:

- Ha ha, vẫn là mặt mũi của Xích Thủy đạo huynh lớn, không ngờ lại được sắp xếp ở nơi tốt như vậy. Giống như ta đây mặt mũi không có lớn như vậy. Cùng là Thần vương, nhưng mà chỗ ta đặt chân cũng chỉ là một trang viên nhỏ, phiền muộn a.

Gia hỏa nói lời này khuôn mặt béo tròn, nung núc mỡ, giống như là một quả bóng da nhảy tới, thân thể dài động, nhìn cực kỳ buồn cười, nhưng mà trong nụ cười lại có cảm giác khiến cho người ta rất là thân cận.

Thân thể mập mạp này khổng lồ, ngăn cản mấy người phía sau hắn, đợi sau khi mập mạp này đi tới, Giang Trần mới phát hiện ra, sau lưng mập mạp này rõ ràng còn có ba người.

Một người trong đó ngũ quan đoan chính, mày rậm mắt to, vẻ mặt chính khí, nhìn qua có chút uy nghiêm, nhưng mà cũng khiến cho người ta có cảm giác sùng kính.

Còn có hai người, một người mặc y phục màu xanh giống như là nước biển, thân thể thanh thoát, phản phất như có vẻ khoáng đạt của biển cả.

Một người còn lại thì là một tu sĩ gầy gò, vẻ mặt tương đối nghiêm túc, khi xụ mặt khiến cho người ta có cảm giác rất khó thân cận.

Nhưng mà Giang Trần liếc mắt đã nhìn ra mấy người này có lẽ đều là chư hầu cấp bậc Thần vương. Nhìn khí thế trên người bọn họ tuy rằng không giống nhau, nhưng mà khí chất Thần vương lại vô cùng rõ ràng.

- ha ha, mấy người các ngươi không ngờ lại làm cao như vậy. Bổn vương mời ba bốn lần các ngươi mới bằng lòng tới a.

Xích Thủy Thần vương cười ha hả, đứng dậy đón.

Thần vương mập mạp kia thở dài nói:

- Xích Thủy đường huynh, chúng ta cũng muốn sớm bái phỏng một chút. Thế nhưng mà sau khi tới, không phải ta bề bộn thì bọn họ bận rộn. Muốn mấy người cùng nhau đi tới, muốn có lúc nhàn hạ cũng không dễ dàng a.

Đây là lời nói thật.

Mỗi một Thần vương đều có vòng giao tế của mình, xã giao đương nhiên rất nhiều. Nhất là loại trường hợp này, mọi người đã rất lâu không có tụ họp qua.

Muốn mỗi người đều nhàn rỗi, thời gian này quả thực không dễ kiếm a.

Thần Vương áo lam kia đánh giá Giang Trần, mỉm cười nói:

- Vị tiểu gia hỏa trẻ tuổi này hẳn chính là Tiểu Chân trưởng lão mà Xích Thủy đường huynh thường xuyên nói tới a.

Giang Trần vội vàng ôm quyền thi lễ:

- Vãn bối Chân Thạch, trưởng lão Sát Tinh tông bái kiến các vị Thần vương đại nhân.

- Quả nhiên là hắn, không tệ, không tệ.

Thần Vương mập mạp đỡ cái cằm đầy thịt của mình, chậc chậc kêu lên. Mập mạp này dường như bình thường đều không muốn đắc tội với người khác, cho nên chuyện gì tới miệng hắn đều trở thành không tệ, không tệ.

Tên Thần vương gầy gò kia tinh mang trong mắt bùng lên, quét tới quét lui trên người Giang Trần, một lát sau mới lạnh nhạt gật đầu:

- Khí tức no đủ, thần khí bao hàm, nội liễm, người trẻ tuổi này không đơn giản.

Đánh giá này so với đánh giá của Thần Vương mập mạp còn có nhiều tin tức hơn.

Trước mặt Thần vương tuy rằng Giang Trần ẩn dấu thực lực, nhưng mà mặt cơ bản còn rất khó che dấu quá nhiều. Cũng may hiện tại hắn không có đột phá Thần vương, bằng không loại khí tức cường đại này cho dù hắn có che dấu thế nào, chỉ sợ cũng rất khó dấu diếm được ánh mắt của những Thần vương này.

Thần Vương hạo nhiên chính khí kia quan sát lâu nhất, cũng hiếm khi đưa ra đánh giá toàn diện.

- Thần khí bao hàm nội liễm, khí tức cường đại, điều này cũng thôi đi. Càng khó có được là trên người trẻ tuổi này ta nhìn thấy chính khí, nhìn thấy tinh thần phấn chấn, nhìn thấy hy vọng. Xích Thủy đạo huynh, người trẻ tuổi này quả thực rất không tồi. Chỉ là ngươi rất không tốt a. Mỹ ngọc như vậy ở trong Xích Thủy tiểu thế giới của ngươi, ngươi lại để minh châu long đong như vậy, không có tìm kiếm ra?

Xích Thủy Thần vương dở khóc dở cười:

- Quả thực mắt ta mờ rồi a.

Hạo Nhiên Thần vương nhìn qua Giang Trần, vẻ thưởng thức tràn ngập trong mắt, không có cách nào che dấu:

- Tiểu Chân trưởng lão, ánh mắt Xích Thủy đường huynh nhìn người ta luôn vô cùng bội phục. Nghe hắn nói, hắn đã từng muốn nhận ngươi là người nối nghiệp Xích Thủy Thần Vương phủ, chỉ là lại bị ngươi cự tuyệt đúng không?

- Chư vị đại nhân, không phải là vãn bối cự tuyệt, mà là có hứa hẹn khác, không có cách nào bội ước. Trên đất phong hầu, địa vị hiển hách như vậy vãn bối có tư cách gì cự tuyệt chứ?

Giang Trần cười khổ nói.

- Nghĩ một đằng nói một nẻo.

Hạo Nhiên Thần vương cười cười:

- Những lời ngươi vừa nói có một ít là thật tâm, có một ít là lừa gạt.

- Tiền bối, không nên trêu chọc vãn bối a.

- Ha ha, mấy lão gia hỏa chúng ta cũng không có ý bắt nạt ngươi. Lão phu tự thấy mình nhìn người vẫn rất chuẩn, Tiểu Chân trưởng lão, ta quả thực trong mắt ngươi đã nhìn thấy một loại bất phàm. Loại bất phàm này khiến cho ngươi ngay cả địa phương phong hầu cũng chướng mắt.

Hạo Nhiên Thần vương cười ha hả.

Giang Trần phiền muộn.

Mấy Thần vương liên hợp lại trêu đùa hắn, quả thực rất khó mà chống đỡ a. Mình cũng không thể thừa nhận quả thực không có hứng thú với vị trí kia nha?

Nếu như nói như vậy, mấy lão gia hỏa này nhất định sẽ càng thêm hăng say, nhất định sẽ càng đi sâu vào nguyên nhân khiến cho hắn khinh thường như vậy.

Đến lúc đó chỉ sợ hắn sẽ càng khó thoát thân.

Thần Vương áo lam lúc này cười nói:

- Tiểu Chân trưởng lão, Xích Thủy đường huynh làm người thế nào chúng ta hiểu rõ. Hắn không đơn giản mở miệng, nhưng mà môt khi mở miệng cũng không phải nói giỡn. Nếu như ngươi lo lắng hắn nói giỡn với ngươi, mấy lão gia hỏa chúng ta có thể làm chủ cho ngươi, làm chứng cho ngươi, hắn tuyệt đối đang thành tâm thành ý.

Xích Thủy Thần vương dường như kéo bốn Thần vương này tới làm chứng cho hắn, cổ vũ cho hắn, làm cho thanh thế của hắn mạnh hơn a.

Không thể không nói những hành động này của Xích Thủy Thần vương quả thực rất để mắt tới Giang Trần. Xem ra hắn rất muốn nhận Giang Trần vào mạch của mình.

Thần vương mập mạp cười ha hả:

- Tiểu tử à, thiên tài tuổi trẻ như ngươi, tâm cao khí ngạo là điều đương nhiên. Một người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo có đôi khi khó tránh khỏi xem thấp một số việc. Những chuyện này chỉ có thể chờ ngươi trải qua, ngươi mới có thể suy nghĩ cẩn thận. Có một chút chuyện, khi tới miệng ngươi, ngươi cảm thấy tất cả đều dễ dàng. Dường như cảm thấy không đáng quý trọng. Nhưng mà sau khi ngươi mất đi ngươi mới phát hiện ra những đồ vật mất đi, dù ngươi muốn vãn hồi thế nào cũng không vãn hồi được.

Lời nói này khiến cho những người khác gật gù đồng ý.

Suy nghĩ của mọi người hiển nhiên là thời Thái Uyên Thiên đế thống trị. Tại thời kỳ Thái Uyên Thiên đế thống trị, mọi người cảm thấy chỉ có vậy mà thôi, thường xuyên rảnh rỗi, hoặc là phàn nàn.

Nhưng mà sau khi mất đi bọn họ mới biết được, hóa ra thứ đồ vật mình mất đi lại đáng ngưỡng mộ như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui