Độc Tôn Tam Giới

Giám khảo che mặt kia bái kiến cuồng vọng, lại chưa thấy qua cuồng vọng như vậy.

Tức đến thiếu chút nữa thổ huyết, cười lạnh liên tục:

- Hảo hảo hảo! Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi cái gọi là thiên tài này, cuối cùng sẽ chết thảm cỡ nào!

- Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ. Từ hôm nay bắt đầu, Tử Dương Tông, sẽ điều động hết thảy nhân tố, hết thảy năng lượng chèn ép ngươi, phong sát ngươi. Ngươi đợi Tài Quyết Chi Kiếm của Tử Dương Tông, chém xuống đầu chó của ngươi a!

Giám khảo che mặt này, cũng trở mặt như lật sách, khẩu khí âm lãnh, đe dọa nói.

Chính như trước kia Giang Trần đe dọa bọn người Quách Nhân, giám khảo này cũng định dùng phương thức đe dọa, ở trong nội tâm Giang Trần lưu lại hạt giống sợ hãi, chế tạo Tâm Ma.

Bất quá, Tâm lực của Giang Trần lại không phải loại phế vật như Quách Nhân có thể so sánh. Hắn tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, đối với loại đe dọa này, hoàn toàn không sợ.

Cười nhạt một tiếng:

- Ta chờ, hiện tại, ta tiễn đưa ngươi một chữ, cút!

Một tiếng cút này, đột nhiên rống ra, như sấm mùa xuân nổ, cuồn cuộn liên tục, trong lúc nhất thời Lôi Âm trận trận, truyền khắp dốc núi.

Sắc mặt giám khảo kia đại biến, thầm mắng một tiếng tiểu tử giảo hoạt. Nào dám dừng lại, hai chân điểm một cái, so với con thỏ chạy trốn còn nhanh, giống như bay đi.

Giang Trần hét lớn một tiếng, tự nhiên có thâm ý sâu sắc. Vì chính là kinh động toàn bộ Huyền Linh khu, kinh động khu giám khảo, đưa tới chấp pháp giả.

Nói trắng ra, là hãm hại giám khảo che mặt mà đến kia.

Hắn đêm hôm khuya khoắt đến chỗ ở của Võ Giả khảo hạch, uy hiếp chèn ép Võ Giả khảo hạch, nếu bị bắt lấy tay cầm, đây tuyệt đối là thiên đại tai họa, thế tất bị ba đại tông môn khác vạch tội.

Cho nên, nghe Giang Trần hét lớn một tiếng, giám khảo kia đã biết rõ đại sự không ổn, cuống quít ly khai.

Lúc này, Đan Phi cũng đẩy cửa đi ra.

- Bàn Thạch huynh, ngông nghênh boong boong, để cho người bội phục. Người này đích thị là giám khảo xuất thân Tử Dương Tông, vừa đấm vừa xoa, là muốn bức ngươi thỏa hiệp, tuyệt không phải thật tâm muốn hòa giải.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Sao ta nhìn không ra điểm ấy thủ đoạn của bọn hắn? Cái này chứng minh cái gì? Chứng minh Quách Nhân kia sợ hãi.

- Quách Nhân chí lớn nhưng tài mọn, căn bản không có khả năng thành tựu Đại Đạo. Đạo tâm yếu ớt như thế, chỉ sợ Bàn Thạch huynh đe dọa, đã trở thành tâm ma của hắn rồi. Như vậy xuống dưới, chỉ sợ không cần Bàn Thạch huynh động thủ, Quách Nhân này cũng không chiến tự tan.

Giang Trần đồng ý, gật gật đầu:

- Đưa đến cứu binh, xem ra Quách Nhân kia đã cùng đường. Nay ta cự tuyệt hắn, chỉ sợ sau này phải chú ý một chút, đề phòng hắn chó cùng rứt giậu.

Tâm Ma hình thành, sẽ rất khó trừ đi. Muốn trừ Tâm Ma, nhất định phải bỏ ngọn nguồn Tâm Ma.

Giang Trần biết, một khi Quách Nhân vô kế khả thi, nhất định sẽ bí quá hoá liều, đến diệt trừ Tâm Ma chi nguyên.

Hai người đang nói chuyện, ngoài tiểu viện truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ.

Là Chấp Pháp Giả tuần tra ban đêm nghe tiếng chạy tới.

Giang Trần mở cửa ra, một đám Chấp Pháp Giả, dưới sự dẫn dắt của Phương đại nhân đi đến.

- Vừa rồi nghe có tiếng thét, là các ngươi phát ra sao?

Ngữ khí của Phương đại nhân uy nghiêm, phảng phất như không biết Giang Trần, một bộ giải quyết việc chung.

Giang Trần thản nhiên gật đầu:

- Bẩm đại nhân, vừa rồi có một người bịt mặt, tự xưng là giám khảo Huyền Linh khu, lại đại biểu Tử Dương Tông đến uy hiếp ta. Kính xin Phương đại nhân làm chủ.

Phương đại nhân nhướng mày:

- Còn có chuyện như vậy?

- Chắc chắn 100%, có bạn cùng phòng làm chứng.

Phương đại nhân đưa ánh mắt nhìn về phía Đan Phi, Đan Phi không sợ, đón ánh mắt của Phương đại nhân, kiên định nói:

- Võ Giả thế tục chúng ta, tuy xuất thân thấp hèn, lại không phải phế vật mặc người đắn đo. Người nọ tự xưng giám khảo, lại khắp nơi đứng ở trên lập trường Tử Dương Tông chèn ép chúng ta. Ta ngược lại muốn hỏi Phương đại nhân, thi đấu tuyển bạt này, thật sự như bốn đại tông môn quảng cáo nói công bình sao?

Phương đại nhân gật gật đầu:

- Những người khác trong viện này đâu?

- Không biết, bọn hắn đêm không về ngủ, mỗi ngày như thế, không biết đang làm chuyện gì.

Đan Phi trả lời.

Phương đại nhân quát:

- Truyền tất cả giám khảo, toàn bộ đến nơi đây tập hợp!

Lập tức có chấp pháp giả, nhao nhao ra ngoài thông tri giám khảo khác.

Giám khảo này, có một hai trăm người, đều đến từ bốn đại tông môn. Rất nhanh, nhóm giám khảo liền tới đông đủ.

Phương đại nhân là người tổng phụ trách Huyền Linh khu, hắn hạ lệnh, giám khảo khác không thể không đến.

- Chư vị, vừa rồi hai vị Võ Giả khảo hạch này nói, có giám khảo tới đây uy hiếp bọn hắn. Bổn tọa muốn hỏi một câu, rốt cuộc là ai to gan như vậy? Dám công nhiên phá hư quy củ? Một mình tiếp xúc Võ Giả khảo hạch, còn mở miệng uy hiếp?

Phương đại nhân cũng là mượn đề tài để nói chuyện. Hắn không phải người Tử Dương Tông, tự nhiên không có khả năng đứng trên lập trường của Tử Dương Tông, bao che người Tử Dương Tông.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả giám khảo đều không nói lời nào, nhưng trong nội tâm lại nhấc lên sóng gió động trời.

Ai vậy a? Lá gan lớn như vậy? Dám công nhiên uy hiếp Võ Giả khảo hạch?

- Ngươi đem chuyện đã xảy ra nói một câu.

Phương đại nhân nói với Giang Trần.

Giang Trần từ trong ánh mắt của Phương đại nhân, đọc được một tia cổ vũ, biết rõ Phương đại nhân là cổ vũ hắn làm lớn.

- Vừa rồi, ta ở trong phòng tu luyện, lại nghe có người xuất hiện ngoài tiểu viện. Nói là đại biểu người Tử Dương Tông đến du thuyết. Sau khi du thuyết không thành, lập tức trở mặt uy hiếp, nói muốn điều động hết thảy lực lượng của Tử Dương Tông chèn ép ta, phong sát ta. Cho nên, ta hoài nghi, người này, là một vị giám khảo xuất thân Tử Dương Tông.

Phương đại nhân đã ủng hộ, Giang Trần tự nhiên không ngại ném Tử Dương Tông lên kệ nướng.

- Tiểu tử, không nên ngậm máu phun người!

- Ngươi có chứng cớ sao? Không có chứng cớ là vu oan hãm hại!

- Tử Dương Tông ta quang minh lỗi lạc, cần uy hiếp một Võ Giả thế tục sao?

- Đích thị là có gian nhân hãm hại Tử Dương Tông ta, cố ý vu oan Tử Dương Tông.

Những giám khảo đến từ Tử Dương Tông kia, nhao nhao mở miệng quát lớn.

Ánh mắt Giang Trần dò xét một vòng, tập trung ở trên người một giám khảo. Trong nội tâm cười lạnh, trước kia thằng này tới, không kiêng nể gì cả, chỉ đeo mặt nạ, thân hình không cải biến. Chỉ sợ cho rằng đoán chừng ta đi?

Giang Trần chỉ tay, trực tiếp chỉ người nọ:

- Chính là hắn.

Thân hình người nọ hơi động một chút, quát:

- Tiểu tử, vu oan hãm hại, ngươi có biết tội danh này nặng bao nhiêu không?

Giang Trần cười lạnh:

- Không nên cố làm ra vẻ! Trước kia ngươi đến, chỉ sợ không thể tưởng được ta sẽ lộ ra, cho nên chỉ tùy ý che mặt, thân hình không có cải biến gì. Như thế nào? Vừa rồi thời điểm ngươi uy hiếp ta, hung hăng càn quấy bá đạo hạng gì, lúc này, lại thành rùa đen rút đầu, dám làm không dám chịu sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui