Độc Tôn Tam Giới

- Hừ, Chí Cao Phong Hội, thực là một đám ếch ngồi đáy giếng. Chỉ là liên minh 16 nước, nơi chật hẹp nhỏ bé, cũng dám tự xưng chí cao thiên tài? Chê cười.

Đứng ở cảnh giới của Giang Trần nhìn xem, đây không thể nghi ngờ là một đám ếch ngồi đáy giếng.

- Nếu như đoán không sai, những giám khảo kia, là muốn ở Tâm lực khu phong sát ta rồi. Hắc hắc, xem ra, ta phải chuẩn bị một chút, bước tiếp theo đến lĩnh vực tổng hợp đi xoát điểm a.

Giang Trần cố ý không đi võ đạo khu, không phải vì hắn sợ hãi. Mà là hắn cố ý như thế, hắn muốn đi dạo Tứ đại lĩnh vực mấy lần, cuối cùng lại đi võ đạo khu.

Mà thời điểm hắn quân lâm võ đạo khu, sẽ là thời khắc những thiên tài kia nằm dưới chân hắn.

Trong mắt Giang Trần, đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang.

Loại loại đãi ngộ bất công, biến thành một cỗ bộc phát cường đại, ở trong cơ thể hắn súc thế mà ra, một khi bạo phát, nhất định sẽ làm Thiên Linh khu này long trời lở đất.

Trong một tiểu viện rộng lớn, một thanh niên thân hình cao lớn, đầu trọc kim giáp ngồi xếp bằng ở chính giữa. Người này ngũ quan góc cạnh rõ ràng, như đao gọt rìu đục, tràn đầy cảm giác lập thể, để người vừa nhìn, liền có một lực uy hiếp cường đại, rất có khí thế không giận tự uy.

Người này, tên là Lôi Cương Dương, chính là tuổi trẻ đệ nhất nhân của Tử Dương Tông.

Mặc dù là Long Cư Tuyết có Tiên Thiên thân thể, giờ phút này cũng không dám đem mình đặt ở trên Lôi Cương Dương, đủ thấy uy áp của người này mạnh ra sao.

Giờ phút này, Long Cư Tuyết cùng Tằng Sư đều đứng ở bên trái người kia. Mà ba thanh niên khác, thì đứng ở phía bên phải Lôi Cương Dương, nhìn tư thế như vậy, thì địa vị lĩnh tụ một đời tuổi trẻ của Lôi Cương Dương tại Tử Dương Tông, là không có bất kỳ dị nghị.

Sáu người này, là sáu người thực lực mạnh nhất của Tử Dương Tông.

Cho nên, lần Chí Cao Phong Hội này, liền không hề tranh luận, là do Lôi Cương Dương tự mình khởi xướng.

Mà ba phương vị khác, Bảo Thụ Tông ngoại trừ Thang Hồng, ba người khác đều đã đến. Chỉ có điều, ba người này sắp xếp, lẫn nhau lại bảo trì một chút khoảng cách, không có lẫn cùng một chỗ. Chỉ đơn giản như vậy, liền nhìn ra được, ba người Bảo Thụ Tông này, không có ý tứ chân thành đoàn kết, cũng không có người nào được đồng bạn khác tôn sùng là thủ lĩnh.

Ánh mắt sắc bén của Lôi Cương Dương quét qua bên Bảo Thụ Tông, khóe miệng tràn ra vẻ mĩm cười. Hiển nhiên, đối với cục diện nội chiến của Bảo Thụ Tông, hắn là thích nghe ngóng.

Mà bên Lưu Vân Tông kia, hai nữ một nam. Trong đó có một thiếu nữ khí chất lạnh nhạt, dung mạo thanh lệ đứng ở chính giữa. Hai người khác, thì chia làm hai bên.

Vạn Linh Tông cũng chỉ có ba người, dùng một thanh niên cường tráng trong đó cầm đầu. Thanh niên cường tráng này tên La Tịch, là một thiên tài võ đạo của Vạn Linh Tông. Người này trước mắt bài danh ở Thiên Linh khu, là gần với Lôi Cương Dương, thình lình chiếm vị trí thứ hai.

Mặc dù là thiên tài số một của Bảo Thụ Tông cùng Lưu Vân Tông, cũng không cách nào rung chuyển vị trí thứ hai của hắn.

Hai mắt Lôi Cương Dương lạnh lùng, đột nhiên trừng to, quét qua một vòng, thanh âm uy nghiêm vang lên.

- Sao chỉ có mười lăm người?

Thanh âm của người này không bén nhọn, cũng không âm trầm. Chỉ nhàn nhạt mấy chữ, lại có một loại khí thế như Kinh Lôi, làm cho khí huyết trở mình.

Bên Bảo Thụ Tông kia, khóe môi của Thiết Đạt Chí nhếch lên một nụ cười quái dị:

- Thang Hồng của Bảo Thụ Tông giá đỡ rất lớn, Truyền Âm Phù của Lôi đạo huynh, chưa hẳn mời được hắn đến.

Lời vừa nói ra, biểu lộ của hai người Bảo Thụ Tông khác đều toát ra vẻ xem thường. Tuy chưa hẳn bọn hắn nhìn Thang Hồng thuận mắt, nhưng tuyệt sẽ không như Thiết Đạt Chí, đối với đồng môn của mình bỏ đá xuống giếng.

Ngày đó Thiết Đạt Chí mời chào Thang Hồng thất bại, trong nội tâm ghen ghét, lúc này tìm được cơ hội bỏ đá xuống giếng, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

- Thang Hồng?

Lôi Cương Dương trầm ngâm nói, trong đầu hiện ra hình tượng tùy tiện kia của Thang Hồng, khẽ chau mày, mình thân là hạt giống Số 1 của Thiên Linh khu, phát ra Phong Hội thiếp, vậy mà Thang Hồng này không nể tình?

Đang lúc trầm tư, bên ngoài truyền đến một tiếng cười chói tai.

- Ha ha, không có ý tứ, chư vị, mới vừa rồi quá mót, ở bên ngoài đi ị, tới chậm, tới chậm.

Tiếng nói còn chưa dứt, lại nghe tiếng bước chân đông đông đông, có người cất bước đi đến.

Thân hình của Thang Hồng này, tối thiểu cao hơn người bình thường một cái đầu. Đi trên đường, càng là uy vũ sinh phong, cho người một cảm giác cực kỳ thô man.

Ở đây đều là thiên tài, nghe được mấy chữ "đi ị" kia, mỗi một cái đều nhíu mày, ngược lại là một nữ đệ tử của Lưu Vân Tông, lại che miệng cười nhẹ, tựa hồ đối với Thang Hồng thô lỗ như vậy, cảm thấy có chút thú vị.

Thiết Đạt Chí nhìn thấy Thang Hồng tới, liền quát:

- Thang Hồng, ngươi làm cái gì? Tất cả mọi người đều chờ ngươi, cái giá đỡ của ngươi thật lớn a.

Thang Hồng phất tay:

- Chẳng lẽ lão tử đi ị cũng phải thông qua ngươi phê chuẩn sao?

Nói xong, đỉnh đạc ngồi xuống vị trí của Bảo Thụ Tông, đối với hai người khác nhếch miệng cười cười:

- Vừa đi xong, còn không có rửa tay, các ngươi không ngại ta ngồi ở đây chứ?

Trong hai người khác của Bảo Thụ Tông, một thiếu niên thon gầy áo trắng khẽ chau mày:

- Bớt tranh cãi ngươi sẽ chết sao?

Một thanh niên khác bận trường bào màu vàng, lại cười nói:

- Đến, Thang Hồng, ngồi chỗ gần ta đi.

Thanh niên trường bào màu vàng này, tên là Tạ Vũ Phàm, chính là thiên tài Tạ gia của Bảo Thụ Tông.

Mà thiếu niên thon gầy áo trắng kia, tên là Liên Thương Hải, luận thiên phú tu vi, hôm nay ở trong tứ đại đệ tử của Bảo Thụ Tông, lại nắm vị trí đầu, ở toàn bộ Thiên Linh khu, cũng ổn trước bốn.

Liên Thương Hải này, là thân truyền đệ tử của Thiết gia Thái Thượng trưởng lão Thiết Long, là Thiết Long một tay bồi dưỡng.

Luận thiên phú, hắn so với Thiết Đạt Chí cao hơn không biết bao nhiêu.

Bởi vì Liên Thương Hải là người Thiết gia, cho nên Tạ Vũ Phàm làm thiên tài Tạ gia, lại không thể không lôi kéo Thang Hồng, cầu đạt tới hiệu quả cân đối. Hi vọng có thể mượn nhờ lực lượng của Thang Hồng, cùng Liên Thương Hải và Thiết Đạt Chí hình thành xu thế địa vị ngang nhau.

Cũng may, Liên Thương Hải này tính cách lãnh ngạo, tuy là thân truyền đệ tử của Thiết Long, nhưng không phải ở sự tình nào đều dùng Thiết Đạt Chí như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Thậm chí, có chút thời điểm, Liên Thương Hải còn khinh thường cùng Thiết Đạt Chí thông đồng làm bậy.

Cho nên, đệ tử bốn đại tông môn thí luyện ở Thiên Linh khu, có thể nói Bảo Thụ Tông là không đoàn kết nhất, quan hệ lẫn nhau bất hòa nhất.

Lôi Cương Dương thấy Thang Hồng nói chọc cười, thoáng cái đảo loạn bố cục của hắn, trong nội tâm có chút khó chịu.

Bất quá hắn tốt xấu cũng là người đề xuất Phong Hội, phong độ tất yếu vẫn phải có.

- Chư vị, lần này triệu tập mọi người đến, mục đích chỉ có một, chính là thảo luận một chút, mọi người đối với yêu nghiệt thế tục kia, đến cùng cầm loại thái độ nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui