Năm người nhà họ Diệp cùng đi lên con đường thuộc về riêng mình.
Chỉ có Diệp Hiểu Hiểu rất không hài lòng.
Nhưng cô bé quả thật cũng không biết rốt cuộc mình đi con đường gì.
Nhìn mấy hậu bối trẻ tuổi khí thế hăm hở, trong lòng Diệp Thần Phi tràn đầy vui vẻ yên tâm.
“Đúng, đưa cho các cháu một thứ”.
Nói xong, Diệp Thần Phi xòe bàn tay ra, bốn tiểu tháp linh lung hiện lên trong tay.
Chính là tháp Khởi Nguyên vạn vật.
Mấy ngày này, hắn suy xét đến sự phát triển của tương lai mấy người, vì vậy đã dành thời gian và luyện chế thêm bốn tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng.
Cho dù thế nào, tài nguyên tu luyện là thứ không thể thiếu được.
“Tay”, Diệp Thần Phi nói.
Mấy người cũng ngoan ngoãn đưa tay ra.
Sau đó, Diệp Thần Phi đưa ngón trỏ, chấm vào lòng bàn tay của bọn họ, trong phút chốc lòng bàn tay mỗi người đến xuất hiện một chữ “Diệp” xinh xắn.
Đó là một không gian nhỏ.
Sau đó, Diệp Thần Phi phân chia đặt tháp Khởi Nguyên vào.
“Tác dụng của tháp Khởi Nguyên, còn có cả phương pháp sử dụng đều ở trong, các cháu sau khi quay về thì tự mình làm quen đi”.
“Đúng rồi, còn có cái này”.
Sau đó, Diệp Thần Phi lại lấy ra bốn chiếc nhẫn, cũng bỏ vào không gian trong lòng bàn tay.
“Đây là chút linh thạch, xem như là chi phí đi ra ngoài lần này của các ngươi”.
“Đã xông xáo bên ngoài, trong túi không có chút tiền không được”.
Diệp Thần Phi nói.
Mấy người gật đầu, thu hồi tay mình.
Chỉ còn lại một bàn tay nhỏ lúng túng dừng lại ở trên không.
“A?”, Diệp Hiểu Hiểu mặt đầy nghi ngờ.
Diệp Thần Phi liếc nhìn cô bé: “Cháu đi cùng ta cơ mà, còn sợ không có linh thạch?”
Diệp Hiểu Hiểu nhún vai, trong lòng không ngừng mặc niệm.
Làm quen làm quen
“Được rồi, quay về chuẩn bị chút đi, người nên đi thì đi, người nên ở lại thì ở lại”, Diệp Thần Phi nói.
Đến đây, con đường của năm người đã sáng tỏ toàn bộ.
Đi thư viện Thiên Phủ chỉ có một mình Diệp Cầm Dao.
Hy vọng mấy tên nhóc này có thể đi xa hơn trên con đường của mình.
Trong không gian tối đen.
Bỗng nhiên, một luồng năng lượng mạnh mẽ bộc phát ra.
Ngay sau đó, hai viên minh châu rực rỡ xuyên phá bóng tối.
Chờ ánh sáng tắt dần mới phát hiện, đó lại là một đôi mắt phát sáng.
“Cuối cùng ta đã đột phá rồi!”
“Rào rào!”
Một vòng nến bỗng nhiên được người ta thắp sáng, chiếu khắp không gian.
Nơi này là một căn phòng rộng rãi, bốn phía đều là vách tường đá xanh dầy.
Ở chính giữa phòng có một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi, ông ta mặc chiếc tú bào màu trắng, sau lưng tú bào thêu một chữ “Diệp” màu vàng.
“Ba năm còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta”.
Người trung niên đứng dậy, một lớp bụi trần rơi xuống rào rào.
“Nhà họ Lý, nhà họ Đường, các ngươi không thể xem thường nhà họ Diệp ta nữa!"
Người trung niên mắt lộ tinh quang, tú bào phất lên, cửa lớn đá xanh vừa dày vừa nặng dần dần mở ra.
Sau đó, đi ra ngoài.
Ông ta vừa ra ngoài cửa lớn thì kinh ngạc phát hiện, một người khác ăn mặc giống với ông ta cũng đứng ở đó.
“Nhị ca?”
Ông ta nghi ngờ đi tới.
“Chấn Diệu?”
Người nọ xoay đầu lại.
Nếu như có người nhà họ Diệp ở đây thì nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, khuôn mặt của ông ta giống y đúc với Diệp Chấn Tông một trong tam đại trưởng lão.
Mà người nọ vừa đi ra chính là nhị trưởng lão, Diệp Chấn Diệu.
“Đệ cũng đột phá?”, Diệp Chấn Tông kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy!”, vẻ mặt Diệp Chấn Diệu phấn chấn: “Nhị ca, huynh cũng đột phá sao?”
“Ha ha, chúng ta không cần lo lắng đến nhà họ Lý và nhà họ Đường nữa!”
Diệp Chấn Tông gật đầu.
Ba năm trước, tam đại trưởng lão cùng bế quan, chính là muốn một lần đột phá Nguyên Anh kỳ, phá vỡ vị trí bá chủ về sức chiến đấu cao nhất của nhà họ Lý và nhà họ Đường.
Bây giờ cuối cùng đã làm được!
Nhưng ông ta mơ hồ cảm thấy nội tâm có chút bất an.
“Nhị ca, huynh sao thế?”, Diệp Chấn Diệu nghi ngờ hỏi.
Diệp Chấn Tông lắc đầu.
“Ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy lần này thuận lợi đột phá Nguyên Anh kỳ có chút hơi kỳ lạ”.
Diệp Chấn Diệu cũng nhíu mày.
“Huynh nói vậy cũng đúng thật!”
“Thật ra thì mấy năm qua đệ luôn không có dấu hiệu đột phá, nhưng mấy ngày trước bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức huyền ảo, thần hồn kích động, tâm linh như cũ, thuận lợi đột phá”.
Diệp Chấn Tông gật đầu nói: “Ta cũng vậy”.
Hai người trố mắt nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương nhìn thấu nghi ngờ.
Một lúc sau, Diệp Chấn Tông xua tay: “Được rồi, có lẽ ở nơi này đột ngột xảy ra linh động”.
“Về trước đi, xem trong nhà hiện giờ thế nào rồi”,
Diệp Chấn Diệu cười: “Có đại ca ở đó, nhất định không thành vấn đề”.
“Đúng rồi, chúng ta không chờ A Tổ sao?”
Tam đại trưởng lão bao gồm Diệp Chấn Tông, Diệp Chấn Diệu và Diệp Chấn Tổ.
“Đệ cho rằng chúng ta đều có thể cùng đột phá hả, lúc A Tổ bế quan mới là Kim Đan trung kỳ, hắn cũng chỉ là chán ghét thế tục tranh đấu thôi”, Diệp Chấn Tông cười nói: “Chúng ta đi trước đi”.
Diệp Chấn Diệu gật đầu, sau đó thân ảnh hai người cùng biến mất trong không gian.
Nhà họ Diệp.
Diệp Tùy Vũ ngồi ở thư phòng phân phối tài nguyên kế tiếp của gia tộc.
Bỗng nhiên tâm thần ông ta khẽ động, sắc mặt biến đổi, trong nháy mắt nhảy ra ngoài cửa sổ
Ông ta nhanh chóng đi đến nhà thờ tổ của họ Diệp.
.