Rượu thịt nơi này thật sự không có điểm nào để khen cả.
Sau đó, hắn đứng dậy, đi tới chỗ chưởng quầy.
Chưởng quầy thấy Diệp Thần Phi đi tới thì tim như muốn ngừng đập đến nơi, miệng ngậm tẩu thuốc, cử động một cái cũng không dám.
“Có thấy thứ này bao giờ chưa?”
Diệp Thần Phi lấy ra phiến lá màu trắng, đặt trước mặt chưởng quầy.
Chưởng quầy ngẩn người, nhìn đầu con gấu trên phiến lá, đồng tử co rút thật mạnh.
“Đây là đồ đằng của nước Vĩnh Đông!”
Vẻ mặt ông ta hết sức hoảng sợ, người này muốn tìm kiếm Vĩnh Đông ư?
Đó chính là thế lực siêu mạnh, số một số hai của cánh đồng tuyết phương bắc!
“Ở đâu?”
Diệp Thần Phi cất phiến lá đi.
Chưởng quầy thoáng bình tĩnh lại, nói: “Ở xa lắm, cách đây vạn dặm về phía đông bắc, ta cũng chỉ nghe kể về nơi đó mà thôi”.
“Cảm ơn”.
Diệp Thần Phi lấy ra linh thạch hạ phẩm đặt lên bàn, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan cũng vội vàng đứng dậy, sau đó rời đi.
Rất lâu sau đó, trong quán ăn mới bắt đầu có âm thanh.
“Thúc, rốt cuộc những người đó là ai thế?”
Chạy bàn run giọng hỏi, đến tận lúc này hai chân hắn ta vẫn còn run rẩy, may là lúc nãy đã kiềm nén được lòng tham!
Nếu không…
Chưởng quầy chuyển tầm mắt từ bọn Hắc Lang về, rít một hơi thuốc thật mạnh, trầm giọng nói: “Là những người siêu phàm!”
“Không biết bọn họ là pháp sư thiên mệnh, hay là chiến sĩ thú linh”.
Chưởng quầy phun ra làn khói dày đặc, lòng vẫn còn sợ hãi: “Cũng may, mục tiêu của bọn họ là nước Vĩnh Đông”.
Chạy bàn khó hiểu nói: “Sao ta chưa từng nghe tới cái tên này vậy”.
“Tất nhiên là ngươi chưa nghe tới nó bao giờ rồi”, chưởng quầy nói: “Đó là một đế quốc khổng lồ cách đây tận mấy ngàn vạn dặm, chỉ toàn là người siêu phàm!”
“Trước kia, ta vô tình được đi theo một kẻ siêu phàm, mạnh đến mức nghịch thiên, cũng đến đó một lần, chỉ đi đường thôi đã mất tận ba năm”.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì bọn Diệp Thần Phi đã đi tới một cánh cổng rất lớn.
Cánh cổng cao hơn mười trượng, dựng thẳng lên trời, như cửa dẫn lên thiên đường vậy.
Trên đó là hai chữ hết sức to lớn và cứng cáp.
Vĩnh Đông.
Bình Dương là cửa khẩu nằm ở tít phía tây của nước Vĩnh Đông.
Nó nằm gọn bên trong Tây Thiên Môn, như một bức tường chiếm giữ Thái Cổ Thần Long nơi này.
So với cửa khẩu Bình Dương, thành Vân Tiêu có thể nói là chẳng khác gì trấn nhỏ.
Tây Thiên Môn, cao đến hơn mười trượng, một vầng sáng dựng lên từ thiên môn, lại tỏa sang hai bên, không biết kéo dài bao nhiêu vạn dặm.
Muốn từ bên này vào nước Vĩnh Đông, thì chỉ có thể đi qua Tây Thiên Môn.
Ngày nào cũng có rất nhiều tu sĩ muốn vào cổng, đã xếp thành hàng dài hơn mười dặm bên ngoài rồi.
Tất nhiên Diệp Thần Phi không đủ kiên nhẫn để xếp hàng, trong lặng lẽ, xe lừa của hắn đã nằm trong cửa khẩu Bình Dương rồi.
Trong nháy mắt, một dòng nước ấm đã chảy dọc đến.
“Nơi này phồn hoa náo nhiệt thật đó!”
Diệp Hiểu Hiểu nhìn ngã tư đường rộng lớn đông đúc người qua lại, chậc chậc than thở.
Cũng có vài người nhìn chằm chằm vào cô bé.
“Đó là xe gì thế?”
“Hình như là một xe lừa già bình thường thôi”.
“Ồ, cô bé đó đáng yêu quá, ta còn tưởng là công chúa nhà nào đó chứ”.
Bọn họ cũng bàn tán về chiếc xe lừa đơn sơ kia.
Cũng may, người nơi này có phong cách ăn mặc rất khác biệt, cũng không có ai hứng thú với vẻ kỳ lạ của bọn họ.
“Ồ, đại bá mau nhìn kìa, cháu tìm thấy con gấu kia rồi!”
Diệp Hiểu Hiểu bỗng nhiên la lên, chỉ vào một đứa bé trên đường cái.
Sau lưng đứa bé đó có thêu một hình, chính là con gấu lông dày được khắc trên phiến lá màu trắng kia.
Diệp Thần Phi khẽ thở dài: “Cháu ngẩng đầu lên đi”.
Diệp Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên, lập tức há to miệng.
Phố lớn ngõ nhỏ, cửa hàng lầu cao, hầu như tất cả mọi nơi đều cắm một loại cờ màu trắng.
Trên lá cờ đó chính là con gấu lông dày kia!
“Chúng ta đến hang gấu rồi hả?”, Diệp Hiểu Hiểu hết sức kinh ngạc.
Diệp Thần Phi giơ ngón tay, vẽ một vòng tròn trên không trung.
Lúc này, vô số tin tức hỗn loạn hiện lên từ đỉnh đầu những người đi đường, tụ tập vào đầu ngón tay hắn, tạo thành một lốc xoáy.
Sau đó, hắn đưa thần thức vào lốc xoáy thăm dò.
“Đại thiên thần?”
Một tin tức quan trọng đã được hắn thu vào tay.
Chuyện là, ở nước Vĩnh Đông, con gấu đó không được gọi là thiên tai như những người ngoài kia, nó được tôn xưng là đại thiên thần.
Đại thiên thần đó cực kỳ thần thông quảng đại, hô mưa gọi gió.
Quan trọng nhất là, nó một tay tạo nên lá chắn Vĩnh Đông, ngăn cản tất cả giá lạnh và mưa tuyết bên ngoài, để con người có thể sống thoải mái, yên ổn.
Diệp Thần Phi bĩu môi, hắn đã chú ý tới lá chắn Vĩnh Đông này từ khi mới đến, dấu hiệu của trận pháp quá lộ liễu, có thể thấy nó được sắp đặt bởi những tu sĩ rất mạnh mẽ.
Chắc là không liên quan gì đến con "gấu Đại Thiên” này cho lắm đâu.
Nhưng hắn cũng không quan tâm tới lá chắn Vĩnh Đông này, hắn chỉ muốn biết tại sao đại thiên thần lại xuất hiện trên phiến lá màu trắng này thôi.
Phiến lá màu trắng đó rốt cuộc là cái gì?
Nghĩ nghĩ, Diệp Thần Phi thả thần niệm ra, nhanh chóng bao trùm lấy cả cửa khẩu Bình Dương, mọi người bên trong đều xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
.