Độc Tôn Thiên Hạ


“Hơn nữa đối thủ hắn lựa chọn toàn bộ đều là mấy tên cứng đầu vô cùng tàn nhẫn, mỗi một trận chiến đấu đều đánh đến mức toàn thân đầy máu!”
“Đó mới là người Sa Nham chúng ta nên theo, chứ không phải cái tên mặt trắng trẻo điệu đà!”
Khi hai bên sắp xảy ra xung đột, bỗng nhiên trong đấu trường truyền đến tiếng hoan hô thật lớn.

“Thương Vương! Thương Vương!”
Mọi người nhiệt liệt hoan hô, náo nhiệt dâng trào.

Theo tiếng hô giống như sóng thần, một thân ảnh đi vào trong đấu trường.

Trong tay hắn ta xách một cây trường thương, quần áo trên người đã sớm bị rách nát, dính mảng máu lớn.

Toàn thân chiến ý ngút trời!
“Ha ha, có bản lĩnh thì kêu Long chủ của các ngươi đến đi! Xuống mà đụng với Thương Vương!”, tên đàn ông vạm vỡ cười nói.

Nhưng người đó vẫn đang cười.

Hơn nữa cười vô cùng đắc ý.

“E rằng không được, bởi vì…”
“Hắn chính là Long chủ của bọn ta!”
Một dãy núi khổng lồ tọa lạc tại cực nam liên minh Cửu Thành.

Chính giữa dãy núi, một tòa lầu cao lớn đứng sừng sững trong tầng mây.

Phía trên viết bốn chữ lớn.

Thư viện Thiên Phủ.


“Ha, cuối cùng chúng ta đã quay về rồi!”, Nhan Phi lớn tiếng cảm thán.

Diệp Cầm Dao đứng ở bên cạnh nàng ấy, nhìn cảnh tượng khổng lồ này, trong lòng cũng cảm khái.

Dọc theo đường đi, các nàng đi ngang qua rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều câu chuyện thất lạc nhân văn.

Bây giờ, cuối cùng đã tới mục tiêu.

“Đi thôi”.

Nhan Hi quay đầu cười một tiếng, sau đó kéo Diệp Cầm Dao, đi đến một con đường lên núi giống như thang trời.

“Con đường này dù là ai cũng chỉ có thể đi bộ lên, đây là quy tắc của thư viện Thiên Phủ”, vừa đi, Nhan Hi vừa giảng giải.

Sau một lúc, các nàng đã đến dưới chân sơn môn.

Từ nơi này nhìn lên, cửa lớn thư viện càng hùng vĩ.

“Chúng ta đi long môn!”
Nhan Hi dẫn Diệp Cầm Dao không đi cửa chính, mà đi đến một cửa nhỏ trước mặt trông khá kỳ lạ.

Giữa lúc nghi ngờ, Nhan Hi giải thích: “Mỗi một học sinh vừa gia nhập thư viện đều phải đi long môn một lần, đây là nơi dùng để đo lường thiên phú, quyết định phân chia sau khi đi vào”.

“Đừng lo lắng, ta tin cô nhất định sẽ ít nhất tiến vào viện Tứ Quý!”
Trên đường, Diệp Cầm Dao từ chỗ Nhan Hi biết được, bên trong thư viện Thiên Phủ cũng phân chia đẳng cấp.

Từ thấp lên cao tổng cộng chia làm năm cấp, theo thứ tự là viện Phàm Trần, viện Quân Tử, viện Tứ Quý, viện Tinh Thần, còn có viện Thiên Địa.

Có thể đi vào viện Tứ Quý đã là thiên tài trong thiên tài rồi.

Nhưng Diệp Cầm Dao cũng không có chấp niệm này, dù ở đâu cũng là hồng trần.

Cô bé bước đi về phía long môn.

“Tiếng chuông vang năm lần thì có thể đi vào viện Tứ Quý, cố gắng lên!”
Nhan Hi ở sau lưng cổ vũ.

“Ầm!”, một tiếng chuông vang, đúng hẹn mà tới.

Vẻ mặt Nhan Hi hồi hộp, nàng ấy cũng không biết rốt cuộc sẽ như thế nào.

“Ầm!”, chỉ chốc lát sau, tiếng thứ hai truyền tới,
“Ha ha, đừng suy nghĩ, thứ gọi là thiên tài của vùng thôn quê hoang dã, nhiều nhất cũng chỉ hai tiếng chuông”, lúc này, Quan Mục đi tới từ phía sau.

Nhan Hi hừ một tiếng nói: “Nàng ấy nhất định có thể đi vào viện Tứ Quý!”
“Ha ha!”, Quan Mục cất tiếng cười to: “Ngươi cho rằng viện Tứ Quý là nơi chó mèo gì đó cũng có thể đi vào sao?”
“Nếu cô ta có thể vào, ta thua ngươi một món linh khí địa cấp.

Nhan Hi liếc mắt, không thèm quan tâm đến hắn ta.

Nhưng tiếng chuông thứ ba vẫn trì trệ chưa đến.


Vào lúc nàng ấy sắp không ngồi yên được, bỗng nhiên tiếng thứ ba truyền tới.

Nhưng nàng ấy còn chưa kịp kinh ngạc mừng rỡ, tiếng thứ tư theo sát phía sau!
Sau đó chính là tiếng thứ năm, tiếng thứ sáu…
Một lát sau, chín tiếng chuông vang khắp thư viện Thiên Phủ!
“Đùng đoàng!”
Một tràng tiếng nổ đùng cực lớn đã làm phiền Diệp Thần Phi đọc sách.

Hắn khẽ nhíu mày, chuẩn bị đi xem chuyện gì xảy ra.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Cốc U Lan đi vào.

“Lão gia”.

“Đại hội bắt đầu rồi”.

Một chùm pháo bông rực rỡ to lớn nổ tung ầm ầm trên bầu trời cửa khẩu Bình Dương.

Cả cửa khẩu đều được ánh sáng chiếu thành năm màu sắc rực rỡ.

Trong phố lớn hẻm nhỏ, đông nghịt người phất cờ thiên thần lớn, sự nhiệt tình của mấy triệu người hoàn toàn đốt cháy tòa khổng lồ này!
Trong phòng, Diệp Thần Phi ngồi ở cửa sổ, nhìn về phía bầu trời không ngừng biến đổi màu sắc ở phía xa.

“Lão gia, ngài không đi xem chút sao?”, bên cạnh, Cốc U Lan hỏi.

Diệp Thần Phi thu hồi ánh mắt, lắc đầu một cái.

“Thôi, chẳng có hứng thú”.

Hắn quay đầu lại, cầm một quyển công pháp, bắt đầu đọc.

Loại đại hội này ngày càng ít hấp dẫn hắn.

Còn không thú vị bằng đĩa trái cây trên bàn ấy chứ.


“Cuộc so tài hôm nay đã chính thức bắt đầu, tiểu thư cũng là lần đầu tiên ra sân”, Cốc U Lan nói.

Diệp Thần Phi ngừng một chút rồi nói: “Ngươi đi với con bé đi, nhân tiện nói cho con bé biết, biểu hiện tốt một chút, ta sẽ luôn trông chừng đấy”.

Cốc U Lan gật đầu, nghe lời lui ra ngoài.

Một lát sau, lại có một người gõ cửa phòng.

“Tiền bối, là ta”.

“Vào đi”.

Sau đó, một người trung niên nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, lại cẩn thận đóng cửa, không có phát ra một chút âm thanh.

Chính là Giản Tinh Tuyền.

“Hôm nay không phải ngày khai mạc đại hội ư, sao lại rảnh rỗi tới chỗ ta”.

Diệp Thần Phi thuận miệng hỏi.

“Chuyện đó so với chuyện của tiền bối, không đáng nhắc tới”, Giản Tinh Tuyền khom người nói.

Diệp Thần Phi thở dài trong lòng, Giản Tinh Tuyền này quả thật thận trọng quá mức, thật hèn mọn.

Hắn cũng không thích người như vậy, mọi người cứ tùy ý một chút, ở cạnh nhau sẽ thoải mái hơn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận