Từ xưa đến nay, ở nước Vĩnh Đông, uy nghiêm của hoàng thành là thứ bất khả xâm phạm.
Bọn họ chẳng buồn giải thích điều gì.
Trên đường đến đây, ông ta đã quyết định từ chức quan chủ.
Sau một hồi trầm mặc, tân hoàng chậm rãi nói: “Thạch Hào Kiệt, ông thực sự quyết định vậy ư, bổn hoàng có thể cho ông một cơ hội cuối cùng”.
Vẻ mặt Thạch Hào Kiệt đầy mệt mỏi, khom người nói: “Ý ta đã quyết”.
“Vậy được”.
Tân hoàng ngập ngừng, nói: “Ba ngày sau, quan chủ Bình Dương mới sẽ đến đó nhận chức, ông có thể đi về cùng hắn”.
“Nếu đã có dự định của mình, ông có thể tự ra về, tự ông chọn”.
Thạch Hào Kiệt lại khom lưng: “Đa tạ Ngô Hoàng”.
Đợi đến sau khi Thạch Hào Kiệt rời đi, một thanh niên mặc áo dài xuất hiện phía sau tân hoàng.
Chính là Vũ Hồng.
“Huynh nhân từ hơn phụ hoàng”, Vũ Hồng nói.
Tân hoàng thở dài, day chân mày: “Bây giờ ta mới biết, ở trên vị trí này, có lúc nhân từ lại không tốt”.
“Cứ từ từ, huynh sẽ là một đế vương xuất sắc nhất Vĩnh Đông”, Vũ Hồng nói.
“Đế Vương?”
Tân Hoàng cười ha ha: “Một Đế vương bị người khác kiểm soát sao?”
Vũ Hồng trầm mặc.
“Đại huynh, có những chuyện, chúng ta không thể tự mình làm chủ”.
Tân hoàng không tỏ thái độ gì, cười một tiếng, quay đầu nói: “Dạo này đệ vẫn đang canh lăng ở chỗ đại thần Thiên Tuệ à?”
Vũ Hồng lắc đầu: “Từ lúc thầy đi, rất nhiều việc đều đổ lên đầu ta, chỉ canh giữ một năm thì không thể không ra”.
“Vậy dạo này đệ thế nào, sắc mặt xấu như vậy”, Tân hoàng nói.
Vũ Hồng thở dài, trong đầu hiện lên bóng hình yêu dị tóc màu tím đỏ.
“Thế giới này luôn có những chuyện kỳ lạ, khiến người ta tổn thương tinh thần, ban đêm ác mộng liên miên”.
“Không sao, tính thời gian, ác mộng cũng sắp kết thúc rồi”.
Thạch Hào Kiệt lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, mặc dù sớm đã liệu trước kết cục này, nhưng trong lòng ông ta vẫn khó mà bình lặng.
Sau khi về đến quán trọ, ông ta tự nhốt mình, say xưa ngày đêm.
Thạch Trọng thấy cha như vậy, cũng không có cách gì.
Nhưng con người mà, bất luận thế nào cũng phải sống tiếp.
Sau khi ở lại mấy ngày, Thạch Trọng rời khỏi quán trọ, định ra ngoài tìm mối làm ăn.
Suy nghĩ một lúc, hắn đến một quán rượu lớn, thông thường những nơi như này tin tức khá nhanh nhạy, có thể tìm được một đường đi tốt.
Sau khi vào, Thạch Trọng tìm một chỗ ngồi xuống, nghe những người đó nói chuyện trên trời dưới bể.
Có người nói mấy ngày trước khi hắn ra ngoài, gặp phải một con yêu thú lục phẩm, tốn rất nhiều sức lực mới chạy thoát được.
Có người nói khi mình tìm kiếm bí cảnh, bất ngờ rơi vào một cái động huyệt, kết quả trong đó đầy bảo vật, trong phút chốc liền phát tài.
Còn có người nói, hắn gặp phải một con hồ yêu tuyết sơn hóa thành hình người, dáng người duyên dáng, quyến rũ trời sinh, vậy là cảnh tượng này khiến tâm trạng nặng nề của Thạch Trọng dần giảm bớt.
Nhiệt huyết, mới là việc thanh niên hướng đến nhất.
Lúc này, cuộc trò chuyện của đám người đã thu hút sự chú ý của Thạch Trọng.
“Nghe nói bang Chiến Thần đang tuyển người”.
“Đúng thế, ta cũng định đi thử sức, đó là bang hội thám hiểm lớn nhất trong hoàng thành đấy!”
“Ngươi? Ha ha, hay là thôi đi, bang Chiến Thần người ta cần thiên tài thực sự, ngươi đến đó làm quét dọn cũng chẳng đến lượt ấy”.
Nghe thấy lời họ nói, Thạch Trọng lập tức động tâm tư.
Bang Chiến Thần, nghe tên thôi cũng rất bá đạo.
Hơn nữa hình như những người họ tuyển mộ đều là hào kiệt.
Thạch Trọng hắn tự nhận không phải là thiên tài đẳng cấp, nhưng chắc chắn cũng đứng đầu trong danh sách, ít nhất gia nhập bang Chiến Thần sẽ không vấn đề.
Chiến sĩ thú linh bậc bảy mới hai mươi tuổi, cũng không phải là thường thấy.
Nghĩ vậy, hắn đi về phía đám người, định hỏi thăm, phải gia nhập bang Chiến Thần bằng cách nào.
Nhưng đúng lúc này, một đám người siêu phàm khí thế mạnh mẽ đi đến.
Người nào cũng dồi dào tinh thần, hơn nữa trên cổ áo của mỗi người đều thêu một đóa thiên tiên tử yêu dị.
“Bang Chiến Thần? Ha ha, đã là mặt trời xuống núi rồi”.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến quán rượu ồn ào lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt qua.
Thạch Trọng cũng dừng bước chân, nghi hoặc nhìn đám người.
Đóa Thiên Tiên Tử đó, cứ cảm thấy rất quen mắt.
Nghe thấy câu này, mấy người đang bàn bạc gia nhập bang Chiến Thần quay người lại, hừ lạnh lùng: “Lạc đà gày còn hơn ngựa béo”.
“Dù nói thế nào, danh tiếng của bang Chiến Thần cũng nổi tiếng mấy chục năm ở hoàng thành, không phải một Thiên Tiên Hội mới của các ngươi có thể sánh được!”
Rất hiển nhiên, hắn là người bảo vệ trung thành của Bang Chiến Thần.
“Vậy sao?”
Đối diện với sự khiêu khích, người của Thiên Tiên Hội lại đầy chế giễu nói: “Thế ngươi biết, tại sao bang Chiến Thần bắt đầu tuyển người không?”
“Ha ha, dạo này cũng có rất nhiều người gia nhập Thiên Tiên Hội, ngươi có cần đoán xem, bọn họ từ đâu đến không?”
Câu nói được nói ra, mọi người lập tức quay sang nhìn nhau, hai bang hội đứng đầu đã bắt đầu đối đầu nhau rồi ư?
Hơn nữa xem ra hình như bang Chiến Thần rơi vào thế yếu hơn.
“Hừ, thế thì đã làm sao?”.