Độc Tôn Thiên Hạ


Hơn nữa nghe những gì ông lão nói, bọn họ không lựa chọn tu hành trong thần phủ.

Vậy thì rốt cuộc là họ làm được bằng cách nào?
Thạch Trọng nghĩ mãi mà không hiểu.

“Tiểu tử, ta thấy ngươi cao to khỏe mạnh, trông cũng khá được, ta nói với ngươi, bây giờ Thiên Tiên Hội đang chuẩn bị mở rộng thành viên đấy”.

“Nắm bắt cơ hội, giành lấy tương lai, nếu không qua lần này sẽ không còn cơ hội đâu”.

Ông lão vỗ vai Thạch Trọng.

Thạch Trọng miễn cưỡng cười: “Đa tạ ông lão”.

Một lát sau, Thạch Trong đến trước một tòa nhà hoa lệ.

Ba chữ Thiên Tiên Hội, như rồng bay phượng múa, chấn hãi lòng người.

Trước cổng, người qua người lại, phần lớn số người trong đó, trước ngực đều thêu một đóa Thiên Tiên Tử màu trắng, toàn thân khí huyết lẫm liệt.

Nơi này chính là đại bản doanh của Thiên Tiên Hội.

Thạch Trọng hít sâu một hơi, đi về phía trước.

Được biết đối thủ ngày xưa đã đi vượt xa mình, lòng tin của hắn vẫn chịu đả kích rất lớn.

Niềm kiêu ngạo đã từng có bỗng vỡ tan.

Nhưng đứng trước một trái tim muốn trở nên mạnh hơn, niềm kiêu ngạo đó không đáng nhắc đến!

Suy đi nghĩ lại, bây giờ cũng chỉ có Thiên Tiên Hội là nơi đến tốt nhất.

Thạch Trọng sải bước lớn đến trước cổng Thiên Tiên Hội.

“Ta tưởng rằng ngươi sẽ không đến”.

Đột nhiên một giọng nói vang lên bên cạnh.

Quay đầu nhìn, một bóng hình quen thuộc dựa vào góc tường, trong tay cầm chơi con dao găm tinh xảo.

Chính là Sói Nữ!
“Ngươi nhận ra ta rồi ư?”, Thạch Trọng kinh ngạc nói.

Sói nữ tiến lên, thời gian năm năm đã khiến nàng ta trở thành một mỹ nhân thực sự, dáng người cao thon, chỉ có khuôn mặt có vẻ tà mị không biết học được từ đâu.

“Ta nhận ra ngươi từ lúc ở quán rượu rồi”.

Sói Nữ cười nói: “Năm năm không gặp, ngươi đã là chiến sĩ thú linh bậc bảy trung kỳ rồi, không hổ là thiên tài xuất sắc nhất cửa khẩu Bình Dương”.

Thạch Trọng khổ sở: “Ngươi đừng chế nhạo ta nữa”.

“Ta đâu có chế nhạo ngươi”.

Lang Nữ nói: “Với thiên phú của ngươi, kể cả đặt trong hoàng thành, đặt trong thần phủ, cũng không hề kém cỏi”.

“Nhưng ngươi”.

“Ta thì khác”, Sói Nữ cười nói: “Chúng ta cũng coi là bạn cũ, đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp nàng ta”.

Con ngươi của Thạch Trọng khẽ co lại.

Đi gặp tiên chủ ư?
“Đừng vì vài lời đồn bên ngoài thì cho rằng nàng ta là ác ma vừa bạo lực vừa tàn nhẫn”.

“Nói thế nào nhỉ, ngoại trừ mặt thực lực, thì dường như nàng ta không thay đổi gì nhiều so với năm năm trước”.

Sói Nữ vỗ vai Thạch Trọng.

“Thoải mái đi, không chừng ngươi cũng có thể giống như ta đấy”.

Nói xong, nàng ta đi vào trong cổng lớn.

Thạch Trọng tỏ vẻ mặt phức tạp, cuối cùng, vẫn hít sâu một hơi, đi vào cùng với Sói Nữ.

Tổng bộ Thiên Tiên Hội.

Thạch Trọng theo Sói Nữ cùng đi lên trên.

Trên đường đi, hầu như đều là tiếng chào hỏi, trong đó khí tức trên mấy người siêu phàm khiến Thạch Trọng phải ớn lạnh.


Đó tuyệt đối là cường giả bậc tám trở lên!
Nhưng trước mặt Sói Nữ, bọn họ vô cùng cung kính.

Thấy đối thủ trước đây đã đạt đến độ cao như vậy, trong lòng Thạch Trọng càng phức tạp.

Tất cả đều là vì Diệp Hiểu Hiểu, còn cả người đã đánh cả đại thiên thần đó sao?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, Thạch Trọng nhìn thấy một con gấu từ trong phòng đi ra.

Lập tức, hắn lạnh thấu xương, còn không bước nổi chân, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Đại đại thiên thần?”
Năm năm trước, hắn cũng đã chứng kiến cuộc chiến đấu đó, tuy đại thiên thần thua trận, nhưng thực lực đáng sợ của nó cũng hoàn toàn được thể hiện ra.

Cường mạnh như vậy lại cũng gia nhập Thiên Thiên Hội ư?
“Phú Quý, ngươi làm gì thế?”
Sói Nữ tiến lên, xoa cái đầu lông mềm của Phú Quý.

Thạch Trọng cảm thấy như trời xoay đất chuyển, đại thiên thần của ta, làm sao ngươi có thể nhẫn nhịn để người phàm xoa đầu của ngươi!
Sói Nữ sẽ chết phải không!
“Ồ, tiên chủ bảo ta đến tiểu thế giới, đưa ít đồ cho đại thúc”.

Nhưng kết quả nằm ngoài suy đoán của hắn.

Đại thiên thần không những không tức giận, ngược lại còn ra vẻ như đã quen với việc này, thậm chí còn ghé cái tai lông nhung mềm qua.

“Được rồi, ngươi làm việc của người đi”, Sói Nữ nói.

Phú Quý gật đầu, đứng thẳng hai chân, hiên ngang đi qua.

“Xin nhường đường”.

Nó đẩy Thạch Trọng, đến cửa sổ, hóa thành một luồng ánh sáng rồi biến mất.

“Bây giờ nó là người của Thiên Tiên Hội”.


Sói Nữ nhìn Thạch Trọng vẫn đang hoảng hồn, cười nói: “Hơn nữa còn là một trong năm cốt cán của chúng ta, danh hiệu bên ngoài gọi là Gấu Chủ, gấu trong gấu đen”.

“Bởi vì xếp thứ hai, cho nên có lúc chúng ta gọi nó là Hùng Nhị”.

Thạch Trọng ngẩn ngơ, vẫn chưa hoàn hồn lại.

Đại thiên thần của hắn đã trở thành thuộc hạ của tiên chủ, được người ta gọi là Phú Quý, Hùng Nhị, còn bị người khác xoa đầu.

Chẳng trách bất luận nói thế nào cha cũng không tin thờ đại thiên thần nữa.

Một lát sau, hai người đến một căn phòng lớn của tầng cao nhất.

Nơi này trang trí hoa lệ, phong cách lại kỳ dị, chỗ nào cũng vẽ những đường nét kỳ lạ, giống như đang nằm mơ vậy.

Bên trong phòng ba bóng hình có khí tức cường mạnh đang bận làm việc.

Thạch Trọng không nhìn thấy cô bé quen thuộc đó.

“Ấy? Vừa nãy nàng ta còn ở đây mà”.

Sói Nữ nhún vai, hỏi: “Lão Thất, tiên chủ đâu?”
Sau đó, một người mặc áo choàng bảy màu ngẩng đầu lên.

Hắn có cái mũi nhọn, ngay cả lông mi cũng có bảy màu, trên người thấp thoáng lộ ra khí tức đại yêu.

“Còn có thể đi đâu chứ, đi tìm Vũ Hồng”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận