Độc Tôn Thiên Hạ


Người thanh niên tóc dài lập tức trợn tròn hai mắt.

Rõ ràng hắn ta nhìn thấy, bay ra ngoài không phải người khác, chính là con trâu xanh một sừng không thể địch nổi.

Lúc này, con trâu xanh vừa thiếu chút nữa đoạt mạng bọn họ, chiếc sừng kiên cố nhất đã gãy lìa, hơn nửa đầu lõm xuống, máu tươi giàn giụa.

Đã chết không thể chết thêm được nữa.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này một thân ảnh cao lớn chậm rãi hạ xuống từ trên trời.

Không sai, là Diệp Thần Phi ra tay.

Thứ nhất, thân là loài người, đương nhiên hắn sẽ không tận mắt nhìn đồng loại của mình chết oan uổng.

Thứ hai, rõ ràng con trâu xanh một sừng này cũng bị kinh sợ vì độ kiếp của hắn, nó chạy vào trong núi sâu.

Cho nên tình hình trước mắt này hắn cũng có một chút trách nhiệm.

Mấy thanh niên này là bị tai bay vạ gió.

Hắn không thể thấy chết mà không cứu.

“Ngươi tên gì?”, Diệp Thần Phi hỏi thanh niên tóc dài.


“Phùng… Phùng Chí”, lúc này Phùng Chí còn có chút ngơ ngác, người trước mặt quá mạnh, ngay cả người cũng chưa kịp nhìn, trong nháy mắt liền giết con trâu xanh một sừng yêu thú tam phẩm!
Chẳng lẽ, hắn là đại năng Trúc Cơ kỳ?
“Mau đi xem bạn ngươi đi”, Diệp Thần Phi nói.

Lúc này Phùng Chí mới phản ứng, hắn ta vội vàng bò dậy từ dưới đất, chạy nhanh đến chỗ Mã Phương.

Còn Mã Phương lúc này đang nắm một cây non trước mặt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua.

“Mã Phương, ngươi sao rồi?”, Phùng Chí lớn tiếng nói.

Mã Phương ngẩng đầu nhìn hắn ta, sau đó khó khăn đứng dậy, cười khổ nói: “Lần này thua thiệt lớn rồi, quay về phải điều trị ít nhất nửa tháng mới ổn”.

Phùng Chí nhìn dáng vẻ của hắn ta thì thở phào nhẹ nhõm.

Còn sống là tốt rồi.

Nhưng hắn ta lại nhanh chóng nhíu mày hỏi: “Mã Phương, cây non này là thế nào? Sao ngươi cứ nhìn không rời mắt thế?”
Vẻ mặt Mã Phương quái dị nói: “Phùng ca, nói ra ngươi có thể không tin đâu”.

“Vừa rồi chính là nó đột nhiên đứng lên tát con trâu xanh một cái, vậy nên mới cứu được cái mạng nhỏ này của ta”.

“Cây non này rất có khả năng là một cây thần thụ thượng cổ đó! Phùng ca, chúng ta phát tài rồi!”
Nhìn Mã Phương đang kích động, Phùng Chí mặt đầy vạch đen.

“Người anh em, đừng ngốc thế chứ, vừa rồi là vị tiền bối kia ra tay cứu chúng ta đó”.

Sau đó hắn ta cẩn thận đỡ Mã Phương.

Hai người bạn khác cũng tập trung tới, bốn người vỗ vỗ đất bùn vụn cỏ trên người, sau đó đến trước mặt Diệp Thần Phi, cung kính vái một cái.

“Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp”.

“Nếu ngài có yêu cầu gì, vãn bối nhất định sẽ cố hết sức!”, Phùng Chí nghiêm túc nói.

Diệp Thần Phi đang nghịch cái sừng kia của con trâu xanh một sừng, hắn xua xua tay nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần để trong lòng”.

Chuyện này vốn là do hắn, hắn cũng không thể mặt dày như vậy, báo đáp gì chứ.

Nhưng nghe vào tai mấy người Phùng Chí lại khác.

Vị tiền bối này chẳng những thực lực kinh người, trông cũng đẹp trai, hơn nữa tính khí còn ôn hòa như vậy, hôm nay quả thật là may mắn lớn!
“Đúng rồi, các ngươi đều là người vùng lân cận sao?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Phùng Chí gật đầu: “Đúng vậy, tiền bối, bốn người chúng ta đều là người trấn Yên Vân ngoài đỉnh núi cao Thanh Cổ”.

“Trấn Yên Vân?”

“Đúng, là trấn nhỏ biên giới thành Vân Tiêu”, Phùng Chí giải thích.

Diệp Thần Phi bừng tỉnh.

Thành Vân Tiêu không chỉ là một tòa thành trì đơn thuần.

Nó có phạm vi thế lực của mình.

Diệp Thần Phi có chút ấn tượng, thành Vân Tiêu cai quản khu vực tám mươi ngàn cây số vuông, diện tích tương đương với thành phố trực thuộc trung ương Trùng Khánh ở kiếp trước.

Một thành trì nhỏ có phạm vi cai quản lớn như vậy, quả thật khiếp người.

Nhưng theo như hiểu biết của Diệp Thần Phi, so với thành trì cùng cấp bậc khác ở xung quanh mà nói, đây vẫn xem như là nhỏ.

“Trùng hợp”, Diệp Thần Phi cười nói: “Ta là gia chủ nhà họ Diệp ở thành Vân Tiêu”.

Hắn thẳng thắn nói ra, cũng không lựa chọn giấu giếm, không cần thiết.

“Ra mắt Diệp gia chủ”.

Mấy người cúi đầu càng sâu hơn, đối với bọn họ mà nói, thành Vân Tiêu giống như hoàng thành vậy.

Vị trước mặt này rõ ràng chính là quan to hiển quý trong hoàng thành.

“Không cần giữ lễ”.

Diệp Thần Phi cười nói: “Thấy chúng ta có duyên, nếu có cơ hội đến thành Vân Tiêu, cứ trực tiếp đến nhà họ Diệp tìm ta.

Ta sẽ cung cấp một vũ đài tốt cho các ngươi”.

Mấy người liền ngạc nhiên mừng rỡ.


Một lời hứa từ chính miệng gia chủ quá trân quý!
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, nơi này còn có rất nhiều yêu thú khác, các ngươi mau về trị thương đi”.

Diệp Thần Phi nói xong liền xua xua tay, thân hình biến mất không thấy.

Chỉ còn lại bốn người Phùng Chí ở lại, cảm thấy không thể tượng nổi với cảnh ngộ hôm nay như ảo mộng.

Đáng nhắc tới chính là trước khi đi, Mã Phương vẫn kiên trì đào cây non kia.

Hắn ta nói đó là thần tích.

Là thần thụ thượng cổ cứu vớt tính mạng hắn ta!
“Mây đen diệt thế, thú triều tràn đỉnh núi cao?”
Trong thư phòng gia chủ, Diệp Thần Phi ngồi đối diện với Tùy Vân, nghe ông ta báo cáo tình hình biên giới thành Vân Tiêu.

“Đúng vậy, đại ca”.

Thần sắc Diệp Tùy Vân hoang mang nói: “Ngày hôm qua rất nhiều tu sĩ đều nhìn thấy được mây đen kia gần như che kín khắp thiên không, đi đôi với tiếng nổ quỷ dị”.

“Sau đó liền xảy ra thú triều”.

“Số lượng lớn yêu thú đột nhiên xông ra vòng ngoài núi cao, rất nhiều tu sĩ mạo hiểm đều bị tổn thương ở mức độ khác nhau, bây giờ bọn chúng đã lao ra khỏi núi cao, tụ tập đi về phía biên giới loài người!”
Diệp Thần Phi chột dạ sờ mũi nói: “Dù là vậy cũng không thể gọi là điềm báo diệt thế chứ?”
“Đại ca, huynh không biết rồi!”
Diệp Như Vân trầm giọng nói: “Mây đen kia sinh ra không bình thường, hình như chỉ sản sinh ra bên ngoài thành Vân Tiêu”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận