Độc Tôn Thiên Hạ


Xem ra giao dịch với Vạn Bảo các đã thu hút sự chú ý của ai đó rồi.

Tài nguyên hơn trăm tỷ đó đã khiến bọn chúng thèm khát.

“Bây giờ Tùy Hổ đang ở đâu?”, Diệp Thần Phi hỏi.

“Trong nhà”, Tùy Vân nói: “Đan điền của nó đã vỡ nát, gân mạch toàn thân đứt đoạn, đại sư Chương Tử Minh đã kiểm tra rồi, nói là…”
“Thần hồn hao tổn, rất khó xoay chuyển được tình thế!”
“Chúng ta nhất định phải tìm bằng được hung thủ!”
Tùy Vân hết sức tức giận, đó là nòng cốt quan trọng của gia tộc, là huynh đệ thân thiết nhất của bọn họ!
“Đừng gấp, chúng ta đi xem thử”, Diệp Thần Phi nói.

Chỉ cần còn một hơi thở, hắn sẽ có cách cứu Tùy Hổ trở về.

Còn hung thủ.

Nếu đã dám giơ móng vuốt ra, thì cứ chuẩn bị tinh thần để đi chết đi.

Trường Sinh đường, Diệp gia.

Tất cả nòng cốt của gia tộc đều tề tựu ở đây, có người vẻ mặt nặng nề, có người lại đầy tức giận.

“Ai làm! Con mẹ nó, lão tử nhất định sẽ liều mạng với nó!"
“Thế mà cũng phải hỏi ư, nhất định là đám chó Lý gia rồi, ta thề không đội trời chung với chúng!”
“Đừng vội, chúng ta vẫn chưa thể xác định được hung thủ là ai, cũng không biết tại sao bọn họ lại muốn tấn công tam gia”.

“Ngoài Lý gia ra thì còn ai vào đây nữa, ngươi con mẹ nó sợ rồi hả?”

“Ta chỉ muốn chắc chắn thôi, ai nói ta sợ?"
“Ngươi”.

Mọi người ngươi một câu ta một câu, nháo nhào hết cả lên.

“Ầm ỹ cái gì thế!”
Lúc này, Tùy Vân và Diệp Thần Phi đã tới, mọi người cũng trở nên yên tĩnh.

“Cất bớt sự nhiệt tình thái quá của các ngươi đi cho ta, chuyện gì cũng có gia chủ quyết định”.

Tùy Vân trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó theo Diệp Thần Phi vào nội đường.

Diệp Tùy Vũ và Tùy Báo đều đang ở bên trong, Tùy Hổ thì đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, thê tử Tùy Hổ hai mắt đỏ bừng, có thể thấy là vừa khóc.

Chương Tử Minh thấy Diệp Thần Phi vào thì vội vàng đứng dậy.

“Diệp gia chủ”, ông ta cung kính chào.

Diệp Thần Phi gật đầu, bảo Chương Tử Minh ra ngoài trước.

“Đại ca”.

“Gia chủ”.

Mấy người còn lại đều lên tiếng, nhưng vẻ mặt đầy đau thương.

Diệp Tùy Báo nóng nảy, trong mắt đều là tơ máu.

“Làm cái quái gì thế, cả một đám mặt như người chết vậy”.

Diệp Thần Phi hết sức cạn lời, nói: “Yên tâm, ta có thể cứu đệ ấy”.

Ngoài Diệp Tùy Vân, những người khác đều ngơ ngác, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết của Diệp Tùy Hổ.

Tùy Báo trừng mắt nhìn, nói: “Đại ca, Chương đại sư vừa mới nói là…”
“Một đan sư lục phẩm thôi mà, không có tài cán gì lắm đâu”, Diệp Thần Phi ngắt lời hắn ta.

Tùy Báo nghẹn lời, đan sư lục phẩm, đó chính là đan sư giỏi nhất thành Vân Tiêu.

Nhưng qua miệng đại ca lại thành “không có tài cán gì lắm đâu”.

Diệp Thần Phi nói xong thì không thèm để ý tới ông ta nữa, ngồi xuống bên giường.

Hắn giơ ngón tay đặt vào mi tâm Tùy Hổ, tìm kiếm thần thức, nhanh chóng biết được tình hình ông ta bây giờ.

Thảm…
Thật sự rất thảm.


Đan điền vỡ vụn, gân mạch toàn thân vỡ nát, cả gân cốt cũng bị cắt thành từng đoạn.

Quan trọng nhất là thần hồn ông ta bị thương rất nặng, tổn thương hơn nửa, nguồn sống như cát chảy qua kẽ tay.

Có thể thấy ông ta đã gặp phải tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở lên.

“Còn giữ được chút hơi tàn đã là kỳ tích".

Diệp Thần Phi lắc đầu, lại chạm vào mi tâm Tùy Hổ, nhìn vào không trung mặc niệm: “Hồn về!”
Nhất thời, một hơi thở khổng lồ lấy đầu ngón tay hắn làm trung tâm, ầm ầm nổ tung, chẳng mấy chốc đã ùn ùn kéo đến, không biết nó có thể lan ra xa đến đâu.

Bỗng nhiên, dường như có tiên âm vang vọng, tia sáng màu xanh trắng không ngừng lóe lên.

Nhóm Tùy Vân ngây ngốc đứng đó, nhìn những làn khói liên tục xuất hiện giữa hư không, sau đó bay vào mi tâm Diệp Tùy Hổ.

Thủ đoạn này đúng là lần đầu tiên họ được thấy!
Khi làn khói cuối cùng bay vào mi tâm Diệp Tùy Hổ, ông ta đột nhiên mở to hai mắt, miệng “phù” một tiếng, tỉnh lại.

“Phu quân!”
Thê tử ông ta là người đầu tiên phản ứng kịp, gục xuống bên người Diệp Tùy Hổ, nước mắt như mưa.

Nhóm Tùy Vân lại choáng váng, Chương Tử Minh đã kết luận Tùy Hổ không thể cứu được, vậy mà Diệp Thần Phi có thể cứu đệ ấy chỉ trong vài phút.

Đó là thứ sức mạnh khủng khiếp đến mức nào!
Diệp Thần Phi phải mạnh đến mức nào cơ chứ!
Rất lâu sau đó, Tùy Vân mới kéo Tùy Vũ tới, khẽ nói: “Đệ ra ngoài nói cho mọi người biết, tam đệ không sao rồi, bảo họ quay về làm việc của mình đi”.

Đến nay thực lực của Diệp Thần Phi vẫn luôn là một bí ẩn, một bí mật.

Hắn không ngờ bí mật này lại bị bật mí nhanh như thế.

Tùy Vũ gật đầu đi ra ngoài.

Lúc này, Diệp Tùy Hổ đã hoàn toàn tỉnh táo lại.


“Tùy Hổ, đệ có nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Diệp Tùy Hổ uống một hớp, sau đó nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Ông ta mang theo ba chiếc nhẫn đến Vạn Bảo các, tìm được Cốc Vạn Tâm.

Đôi bên nhanh chóng tiến hành giao dịch, Diệp Tùy Hổ cũng lấy được tài nguyên Cốc Vạn Tâm đưa tới.

Trước khi đi, Cốc Vạn Tâm còn định cử người của Vạn Bảo các hộ tống ông ta về, nhưng lại bị ông ta từ chối.

Tùy Hổ cảm thấy cứ gióng trống khua chiêng đi đông quá thì lại vô tình nói cho người ta biết mình đang cầm rất nhiều bảo bối.

Vì thế, ông ta quyết định đi một mình.

Thế nhưng ông ta thật sự không ngờ tai vạ vẫn ập đến.

Đối phương là người từ Nguyên Anh kỳ trở lên, ông ta chỉ là Kim Đan trung kỳ hoàn toàn không thể đánh lại.

Chỉ trong vài ba phút, đã bị đánh bại hoàn toàn, chìm vào hôn mê.

“Đại ca, là lỗi của đệ, lẽ ra đệ nên nghe lời các chủ Vạn Bảo các, để nàng cho người hộ tống”, trên mặt Diệp Tùy Hổ đầy vẻ tự trách.

Dù sao đó cũng là tài nguyên giá trị cả ngàn ức linh thạch.

“Đừng nói linh tinh nữa, còn sống là tốt rồi”, Diệp Thần Phi nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận