“Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ dùng hết tất cả mọi thủ đoạn mình có để cho ngài một câu trả lời thỏa đáng!”, Cốc Vạn Tâm hứa hẹn.
Diệp Thần Phi không nói gì.
Hắn không ngờ, Diệp Tùy Hổ bị tập kích là vì những tranh đấu nội bộ của Vạn Bảo các.
Có thể nói là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.
Người tên Tống Sương đó hành động quá bá đạo và độc ác, hoàn toàn không xem tính mạng người khác ra gì.
“Tại sao trước đó cô lại không nói cho ta biết?”, Diệp Thần Phi nói.
Cốc Vạn Tâm lộ vẻ khổ sở, nói: “Diệp gia chủ, ngài có điều này không biết”.
“Sau lưng Tống Sương đó chính là La Thanh, chủ sự Vạn Bảo các ở thành Túc, thuộc hạ của La Thanh, có đại năng Hóa Thần kỳ hộ giá”.
“Ta không thể nói cho ngài biết được, chỉ có thể cố gắng tranh đấu với bọn họ”.
Diệp Thần Phi khẽ mỉa mai: “Là do cô muốn giữ lại giao dịch này thôi chứ gì”.
Suy cho cùng, Cốc Vạn Tâm cũng là một thương nhân.
Thương nhân thì muốn trục lợi.
Cốc Vạn Tâm vì lợi ích của bản thân mình mà che giấu đi xung đột của cô ta với Tống Sương, khiến Diệp Tùy Hổ bị tai bay vạ gió, suýt chút nữa bỏ mạng.
Nếu không, có lẽ người tiến hành giao dịch với Diệp gia đã biến thành Tống Sương rồi.
Nhưng đối với Diệp gia mà nói, hắn chỉ cần tài nguyên, dù là ai cung cấp tài nguyên cũng không hề quan trọng.
Vì thế, chuyện này Cốc Vạn Tâm không thể trốn được trách nhiệm.
Diệp Thần Phi có thể hiểu được những tính toán của nàng, nhưng hắn sẽ không tha thứ.
“Thật sự xin lỗi, Diệp gia chủ”.
“Chuyện đã đến nước này, ta cũng không muốn giải thích thêm gì, ta chỉ có thể dồn hết toàn lực để trả lại một câu công bằng cho ngài và tam gia đã khuất!”
Cốc Vạn Tâm kiên quyết nói.
Diệp Thần Phi nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Nói thật, nữ nhân này thật sự rất xuất sắc, nàng có thể dùng mưu trí của mình đi lên khi chẳng có bối cảnh hay thân phận gì, cạnh tranh với người trên quyền mình, thậm chí còn thắng được họ.
Đáng tiếc, nàng đã đánh giá thấp sức mạnh của thực lực tuyệt đối.
“Lão tam không chết”.
Diệp Thần Phi thản nhiên nói: “Chuyện này không cần cô quan tâm, tự ta sẽ giải quyết”.
“Nhưng tuyệt đối không được có lần thứ hai”.
“Dù xảy ra bất kì chuyện gì, chỉ cần nó gây nguy hiểm hay ảnh hưởng đến Diệp gia, cô đều phải nói cho ta biết trước, hiểu chưa?”
Hắn vẫn quyết định không trách tội nàng.
Đầu tiên, khả năng làm việc của Cốc Vạn Tâm không tệ, hơn nữa cũng rất tích cực, trước mắt hắn đang cần một người như thế.
Vả lại, đổi một người khác, ai bảo đảm sẽ không có vấn đề gì nữa, rất phiền phức.
Nghe Diệp Thần Phi nói thế, Cốc Vạn Tâm ngẩn người: “Diệp gia chủ, ta không hiểu ý ngài lắm”.
“Không có gì đặc biệt đâu”.
Diệp Thần Phi nói: “Giao kèo của chúng ta vẫn tiếp tục, còn Tống Sương, ta sẽ đích thân xử lý”.
Cốc Vạn Tâm há miệng thở dốc, nói: “Diệp gia chủ, ngài cân nhắc kỹ!”
“Tống Sương có được lượng tài nguyên khổng lồ như thế, chắc chắn đã quay về tìm La Thanh".
“Bên La Thanh có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh bảo vệ, còn có cả đại năng Hóa Thần!”
“Ngài định giải quyết bọn họ thế nào?”
Nàng nghĩ mãi vẫn không biết Diệp Thần Phi lấy cái gì để thốt ra được những lời như thế.
Lực chiến mạnh nhất của thành Vân Tiêu chỉ tới Nguyên Anh kỳ!
Nhưng Diệp Thần Phi lại lắc đầu, hờ hững nói: “Nguyên Anh, Hóa Thần, chỉ là muỗi thôi”.
“Thôi được rồi, cô theo ta đi, để sau này có xảy ra chuyện gì thì đừng có sợ hãi chẳng dám nói cho ta biết”.
Dứt lời, Diệp Thần Phi vung tay lên không trung.
Đột nhiên, cả đất trời bỗng biến sắc, đại đạo nổ vang, bầu trời sao sáng lạn xuất hiện trước mắt bọn họ.
“Quay ngược thời gian!”
Đất trời thay đổi!
Cảnh tượng xung quanh bọn họ xoay chuyển đảo điên.
Cốc Vạn Tâm há hốc miệng nhìn một người trong khung cảnh trước mặt.
Đó là Diệp Tùy Hổ.
Ông ta đang bước vội trên con đường mòn.
Đột nhiên, bốn người từ trên cao bay xuống, chặn hết tất cả mọi đường đi của hắn ta.
Trong đó có một người thân hình gầy gò, bên hông là trường kiếm khảm đá quý rực rỡ, chân mày sắc bén xếch lên, cực kỳ bắt mắt.
“Đó chính là Tống Sương!”
Cốc Vạn Tâm bật thốt thành tiếng.
Thành Túc, tầng trên Vạn Bảo các.
La Thanh và Tống Sương ngồi đối diện nhau, trong tay La Thanh chính là một chiếc nhẫn.
“Cữu cữu, ngài yên tâm, thần niệm phong ấn của tiểu tiện nhân Cốc Vạn Tâm đó đã bị ta hóa giải, dù nàng ta có nghi ngờ thì cũng không làm được gì chúng ta”.
Tống Sương đắc ý vênh váo, ẩn nấp trong thành Vân Tiêu suốt mấy tháng, cuối cùng cũng có thu hoạch.
Thu hoạch rất lớn.
Tài nguyên hơn cả ngàn ức, Tống Sương hắn phấn đầu cả trăm năm cũng chưa chắc đã kiếm được từng đó.
Đó thể nói là phất lên trong một đêm.
Hơn nữa, sau vụ này, quan hệ của Cốc Vạn Tâm và Diệp gia chắc chắn sẽ tan vỡ, nói không chừng còn gắn cho nàng cái mác làm ăn không đàng hoàng, khiến Cốc Vạn Tâm bị đánh về nguyên hình.
Tiện nhân xuất thân từ nông phu, làm sao đủ tư cách đấu với hắn ta?
La Thanh cất nhẫn trữ vật đi, hỏi: “Ngươi có chắc là Diệp gia không phải là gia tộc lớn gì chứ? Họ thật sự không làm nên trò trống gì thật hả?”
“Tất nhiên rồi!”
“Tống Sương cười nói: “Ẩn nấp trong thành Vân Tiêu gần ba tháng, ta đã sớm thăm dò rõ tình hình các thế lực trong đó rồi”.
“Tu sĩ mạnh nhất nơi đó cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, những nòng cốt quan trọng đều bế quan”.
“Mà Diệp gia đó, là thế lực yếu nhất trong ba gia tộc lớn ở thành Vân Tiêu, nói không chừng còn chẳng có nổi một Nguyên Anh kỳ, gia chủ của họ còn là một tên ngu ngốc mới nhậm chức”.
“Chúng ta hoàn toàn không cần phải lo họ trả thù”..