Độc Tôn Thiên Hạ


Thì ra là vậy.

Cốc Vạn Tâm đang lấy lòng hắn đây mà.

“Không phải vừa rồi cô mới nói Vạn Bảo các chưa bao giờ tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các thế lực khác sao?”, Diệp Thần Phi cười sâu xa.

“Ha ha, xem ngài nói kìa”.

Cốc Vạn Tâm cười đùa: “Bằng hữu với nhau có gì tham gia với không tham gia chứ, ngài nói xem có đúng không?”
Diệp Thần Phi khẽ gật đầu.

Hắn vẫn nhận tấm lòng này của Cốc Vạn Tâm.

Sau khi giải quyết xong những chuyện này, Cốc Vạn Tâm hài lòng cáo từ rời đi.

Diệp Thần Phi nghịch tấm thẻ ngọc trong tay, xoay nó mấy vòng rồi ném vào thùng rác bên cạnh.

Nhà họ Diệp hiện giờ đã hoàn toàn không thể dùng phương thức đấu tranh truyền thống này được nữa.

Ngày diễn ra cuộc chiến thành Vân Tiêu ngày càng đến gần.

Toà thành trì này cũng ngày càng trở nên náo nhiệt hơn.

Thậm chí còn có rất nhiều thanh niên tài tuấn của các thành trì khác đến để tham dự thịnh hội hai năm tổ chức một lần này.

Tiện thể xem rốt cuộc giữa họ và mình là ai mạnh ai yếu.

“Lý Kỳ công tử quả nhiên bất phàm, vừa mới tròn mười tám tuổi đã là cao thủ Hoá Khí tầng tám, nếu ở thành Hắc Nham chúng ta thì có lẽ cũng là cao thủ số một số hai!”
Một thiếu niên da ngăm đen thành Hắc Nham lên tiếng cảm khái.

“Chậc, đúng là người đến từ nơi hoang vu hẻo lánh.

Mặc dù Hoá Khí tầng tám cũng được coi là xuất sắc, nhưng nếu ở thành Hoàng Diệp chúng ta thì không đến lượt hắn ta đứng đầu đâu”.

Một thiếu nữ ăn mặc hoa lệ của thành Hoàng Diệp tỏ ra vô cùng khinh thường như đang nhìn thấy một tên nhà quê.

Có điều trong số các thành trì do thành Túc quản lý, thành Hoàng Diệp đúng là thành trì phồn thịnh và mạnh nhất, đủ tư cách coi thường những thành trì khác.

“Vậy còn Đường Thiếu Khanh công tử của nhà họ Đường, mười bảy tuổi đạt cảnh giới Hoá Khí tầng mười, nếu ở thành Hoàng Diệp thì sao?”
Thành Vân Tiêu có người không cam lòng hỏi, muốn dùng Đường Thiếu Khanh xuất sắc hơn để lấy lại thể diện.

Nhưng thiếu nữ chỉ mỉm cười: “Ta chỉ nói một câu thôi, ở thành Hoàng Diệp, số người mười sáu tuổi đột phá Trúc Cơ có ít nhất là năm!”
Mọi người không nói gì nữa.

Mười sáu tuổi, Trúc Cơ Kỳ.

Đó là thiên tài như thế nào chứ, thảo nào thành Hoàng Diệp được khen là thành trì mạnh nhất chỉ sau thành Túc.

Thành Vân Tiêu, thành Hắc Nham có chênh lệch rất lớn với họ.

Lúc này thiếu nữ hoa lệ lại lên tiếng.

“Không phải là ba gia tộc sao? Tại sao ta chỉ nghe nói về người của nhà họ Lý và nhà họ Đường, thanh niên tài tuấn của gia tộc còn lại đâu?”
Nàng đi du ngoạn, tình cờ đi ngang qua thành Vân Tiêu, biết được nơi đây có thịnh hội hai năm một lần nên đã quyết định ở lại xem náo nhiệt.

Nhưng tin tức trong mấy ngày nay toàn liên quan đến các thanh niên tài tuấn của nhà họ Lý và nhà họ Đường, gia tộc còn lại hình như chưa xuất hiện lần nào.

“Đó là nhà họ Diệp, gia tộc yếu nhất trong ba gia tộc”.

“Nếu nhà họ Lý và nhà họ Đường không thể so sánh với gia tộc ở thành Hoàng Diệp, vậy thì nhà họ Diệp càng không thể nào”.

Có người đáp.

“Ngươi nói bậy gì đó, Hoàng tiên tử, Dao tiên tử và Long đường chủ của chúng ta còn đang bế quan kìa.

Nếu họ xuất hiện thì chắc chắn sẽ có thể đánh cho thành Hoàng Diệp gì kia răng rơi đầy đất!”
Một tu sĩ nào đó vừa gia nhập nhà họ Diệp không lâu lớn tiếng phản bác.

“Ha ha, cuộc chiến thành Vân Tiêu chỉ còn ba ngày nữa sẽ bắt đầu mà họ chưa xuất quan à? Hay là đợi thịnh hội kết thúc mới ra ngoài?”
“Ha ha, ngươi nói đúng lắm, ngày mai là Hội Tuý Mộng, nếu người của nhà họ Diệp vẫn chưa đến, ta đoán lần này họ sẽ định từ bỏ đấy”.

Hội Tuý Mộng là cuộc tụ hội quy mô lớn của các thanh niên tài tuấn trước cuộc chiến Vân Tiêu.

Cuộc tụ hội này do Tuý Mộng lâu tổ chức, mục đích để các thanh niên của ba gia tộc gặp mặt trước, hâm nóng cho cuộc chiến Vân Tiêu.

“Hoàng tiên tử và những người khác nhất định sẽ trở về!”
Tu sĩ nhà họ Diệp để lại một câu khẳng định rồi chạy mất, khiến một số người cười phá lên.

Nhưng thiếu nữ hoa lệ đến từ thành Hoàng Diệp lại tỏ ra hứng thú.

“Hoàng tiên tử, Dao tiên tử”.

“Xem ra tu sĩ nữ của nhà họ Diệp này xuất sắc hơn đấy”.

“Tiếp theo cứ xem chất lượng của nhóm người này đã, nói không chừng có thể tìm được người thích hợp để làm thị nữ.

Hừ hừ, coi như các ngươi may mắn”.

Những lời bàn tán về người xuất chiến của nhà họ Diệp trong thành Vân Tiêu càng lúc càng sôi nổi.

Tuỳ Vân đã đích thân đến chỗ Diệp Thần Phi vài lần để hỏi mấy người bây giờ thế nào, tu vi ra sao.

Điều này khiến Diệp Thần Phi cảm thấy rất phiền.

“Được rồi, lần tu luyện thứ nhất cũng đã gần đến thời gian, đi xem họ có thu hoạch gì chưa thôi”.

Sau khi quyết định, bóng dáng Diệp Thần Phi lập tức biến mất khỏi thư phòng.

Hắn vừa tiến vào Cửu Trùng Thiên thì thấy Diệp Hoàng vẫn còn đang tu hành trong “bọt khí”.

Xung quanh bọt khí là bảy sắc cầu vồng biến ảo khó lường, trong mỗi màu sắc cầu vồng đều ẩn chứa sức mạnh và quy tắc vô cùng đáng sợ.

Chúng chậm rãi xâm nhập vào bọt khí, hoá thành những làn sương mù lơ lửng xung quanh người Diệp Hoàng.

Lúc này Diệp Hoàng đang nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt nghiêm túc.

Sương mù màu tím bị cô bé hút từ từ vào trong cơ thể.

“Xem ra con bé vẫn thích màu tím nhất”.

Bảy sắc cầu vồng ẩn chứa các loại năng lượng khác nhau.

Màu tím là sự huỷ diệt.

Khi Diệp Hoàng không ngừng hấp thu sương mù màu tím, trên ấn đường của cô bé có một dấu ấn màu tím hình cánh hoa nhỏ dài lúc ẩn lúc hiện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui