Thế nhưng trên gương mặt người trẻ tuổi này đầy nét kiêu căng, căn bản không thèm để ý đến Phùng Chí, tầm mắt hắn phóng thẳng lên trên nói: “Ngươi chính là Diệp Hoàng của nhà họ Diệp phải không, tiểu thư nhà ta mời ngươi qua đó gặp mặt”.
Diệp Long khẽ cau mày, nhìn hắn nói: “Dám hỏi nhà ngươi là…”
Nhưng cậu còn chưa nói xong câu, thì ‘bộp’ một tiếng, Diệp Hoàng đã vỗ một chưởng xuống mặt bàn.
Cô bé cũng không đưa mắt nhìn tới hắn, chỉ nói với giọng lạnh lùng.
“Nơi này là thành Vân Tiêu”.
“Muốn gặp ta?”
“Kêu nàng ta đích thân tới!”
Trong Tuý Mộng Viên.
Khi một tên tùy tùng của Nhiếp Tiểu Doãn đi về phía nhóm người nhà họ Diệp, hầu như tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người hắn.
Bọn họ không biết Nhiếp Tiểu Doãn muốn làm gì.
Cũng không biết người nhà họ Diệp sẽ xử lý thế nào.
Khi tên tùy tùng đó mời Diệp Hoàng quá bộ tới, trái tim của họ đều như bị nhấc lên.
Lần này sẽ không giống như nhà họ Lý và Đường trước đó bị thiếu nữ ngạo mạn này nhục mạ một trận đó chứ?
Tuy nhiên phản ứng của Diệp Hoàng vượt ra ngoài dự liệu của tất cả.
“Nơi này là thành Vân Tiêu”.
“Muốn gặp ta thì đích thân tới!”
Thực sự quá bá đạo!
Chúng tu sĩ của thành Vân Tiêu đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt huyết cuộn trào trong lồng ngực của mình.
Đây mới là lời mà anh hào của thành Vân Tiêu nên nói ra mà!
Nhưng cũng có người lo lắng nhiều hơn.
Nếu chọc giận Nhiếp Tiểu Doãn nhất định sẽ gặp xui xẻo!
Mọi người cùng chú ý dõi theo sự việc này.
Sau khi bị Diệp Hoàng từ chối, tên tùy tùng trẻ tuổi kia nhất thời sững sờ đứng lặng tại chỗ, dường như còn chưa kịp phản ứng lại.
“Ngươi nói cái gì?”
Hắn có chút không dám tin tưởng.
Sau khi đặt chân vào thành Vân Tiêu, bọn họ giống như đã đánh phủ đầu tất cả, không có người nào dám khiêu khích quyền uy của họ.
Nhưng hiện tại vậy mà bị phớt lờ ngay trước mặt đám đông?
“Ta nói không đủ rõ ràng à?”, Diệp Hoàng nhàn nhạt nói, vẫn như cũ không nâng mắt liếc hắn tới một cái.
"Keng!”
Phùng Chí kịp thời tiến lên trước một bước, trường kiếm rời vỏ một tấc, bộc phát ra một luồng khí thế mạnh mẽ.
Dưới sự rèn giũa của Diệp Thần Phi, tu vi của tứ hộ pháp đã đạt tới cảnh giới Đan Phủ tầng sáu, tương đương với cảnh giới Hóa khí tầng chín.
Nhưng lại càng lớn mạnh hơn!
Tên tùy tùng kia của Nhiếp Tiểu Doãn cũng chỉ vừa tiến vào cảnh giới Hóa khí mà thôi, nào có năng lực chống đỡ lại áp lực như vậy.
Trong tích tắc hắn đã liên tiếp lùi lại vài bước.
“Mạnh quá!”
“Ha ha, đá trúng tấm sắt rồi, xem hắn còn không coi ai ra gì như thế nào!”
Đám đông sôi nổi vỗ tay tán thưởng.
Gương mặt của tên tu sĩ trẻ tuổi một hồi xanh một hồi đỏ, cực kỳ khó coi.
“Ta hy vọng ngươi hiểu được tiểu thư nhà ta là công chúa nhỏ của nhà họ Nhiếp tại thành Hoàng Diệp!”
Hắn cố gắng sử dụng tên tuổi của Nhiếp Tiểu Doãn để uy hiếp Diệp Hoàng.
Lúc này Diệp Hoàng cuối cùng cũng quay đầu lại quét mắt về phía hắn.
Hắn lập tức ưỡn ngực ra vẻ tự hào, cho rằng cái tên Nhiếp Tiểu Doãn này lại một lần nữa phát huy tác dụng.
“Ta cũng mong tiểu thư nhà các ngươi hiểu rõ nơi này không phải là thành Hoàng Diệp, thân phận của nàng ta không đáng một xu đối với ta”, dứt lời Diệp Hoàng liền quay lưng, tự mình thưởng thức rượu.
Khuôn mặt của tu sĩ trẻ tuổi thoáng cái âm trầm như đêm đen.
“Hi vọng ngươi sẽ không hối hận!"
Sau khi bỏ lại một câu này, hắn liền phất tay áo trở về.
Diệp Long nhìn Diệp Hoàng thong dong bên cạnh với biểu cảm đầy phức tạp, nói: “Đường muội, chúng ta như vậy không phải có chút…”.
“Có chút hống hách sao?”, Diệp Hoàng cười mỉm.
Diệp Long gật đầu.
Cậu vang danh bên ngoài đã lâu, cũng gặp qua không ít loại tình huống trớ trêu như hôm nay.
Thông thường mà nói trong trường hợp này trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cho dù hai bên có thù hận thì ngoài mặt cũng sẽ không cư xử quá đáng.
Hành động giống như Diệp Hoàng vừa rồi chính là xé rách ra mặt, không hài lòng liền trở mặt, là chuyện cực kỳ hiếm khi xảy ra.
Cậu tưởng rằng Diệp Hoàng hẳn là hơi thiếu kinh nghiệm.
“Ta từng nghe nói qua về nhà họ Nhiếp của thành Hoàng Diệp, là một gia tộc vô cùng quyền lực”.
“Muội không cần thiết phải gây thù chuốc oán với họ vì chút chút chuyện nhỏ nhặt này”, Diệp Long giải thích.
Nhưng Diệp Hoàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Đường ca, thời thế thay đổi rồi”.
“Huynh còn không hiểu những động thái gần đây trong nhà sao?”
“Ý của cha chính là tận dụng hết khả năng tăng cường thực lực, khuếch trương thế lực, mở rộng lãnh thổ của chúng ta”.
“Trong trường hợp này làm sao có thể ngấm ngầm chịu đựng?”, Diệp Hoàng đáp.
Diệp Long rơi vào trầm mặc, những biến hóa gần đây trong nhà quả thực mỗi ngày một đổi khác đều khiến cậu có chút không kịp tiếp nhận.
“Nhưng nhà họ Nhiếp…”
Cậu có chút lo âu chọc phải kẻ địch mạnh.
Diệp Hoàng khẽ thở dài một hơi: "Đường ca, huynh quên lời cha từng nói rồi sao?”
“Nhà họ Diệp chúng ta không còn phải sợ hãi bất kỳ kẻ nào nữa!”
“Huynh không tin ông ấy sao?”
“Hay là nói huynh chỉ muốn sống một cuộc đời thỏa hiệp, không muốn thoải mái vui vẻ sao?”
Diệp Long ngẩn người.
Thoải mái vui vẻ, ai không muốn đây?
Nhưng hiện thực thường thường không thể dung chứa cho sự bướng bỉnh.
Chỉ cần bất cẩn một chút thì bản thân và người nhà sẽ cùng nhau rơi xuống vực thẳm không đáy.
Trừ khi cậu có một ‘núi dựa’ mạnh mẽ tới mức không sợ trời không sợ đất.
Diệp Long cân nhắc một hồi trong lòng bỗng lóe lên một tia sáng.
Đại bá không phải là người đó sao?
Sức mạnh của người thực sự không cách nào lý giải nổi.
Hung hăng như Bộ Phi Tuyết cũng chỉ là một công cụ trong tay người mà thôi.
Vậy còn phải sợ cái gì?
Khí thế đã vắng lặng từ lâu, là loại khí thế thuộc về lớp trẻ hăng hái chậm rãi trào dâng từ trên người Diệp Long.
“Có lẽ ta vẫn không quen với việc sống như vậy”.
“Cảm ơn muội đã giúp ta thức tỉnh”, Diệp Long cười xòa, nâng chén với Diệp Hoàng.
Diệp Hoàng cười đáp: “Cho dù Nhiếp Tiểu Doãn là ai, chúng ta cũng không có lý gì phải sợ hãi nàng ta”.
“Nếu không sẽ khiến cha rất thất vọng”.
Cả hai vừa nhâm nhi rượu ngon vừa vui thích cười lớn.
Đột nhiên bên cạnh bỗng truyền tới một tiếng quở trách.
“Đúng là thứ phế vật”..