Độc Tôn Thiên Hạ


Trong tình huống thế này, không dám nhìn đâu, không dám nhìn đâu.

Mặt trời lên cao, năm chiếc xe ngựa trông hết sức bắt mắt chậm rãi xuất phát.

Địa điểm tổ chức trận chiến thành Vân Tiêu là đấu trường Đằng Vân, vị trí ngay trung tâm thành Vân Tiêu.

Thật ra nó chỉ cách nhà họ Diệp tầm mười mấy phút đi bộ.

Nhưng ngồi xe ngựa căn bản là để làm màu vậy thôi.

Khi đoàn xe nhà họ Diệp đến đấu trường thì hàng ghế khán giả đã chật kín hết rồi.

Bọn họ vừa đến đã nhanh chóng thu hút được mọi ánh nhìn.

“Giống với năm ngoái, nhà họ Diệp luôn là người đầu tiên đến”.

“Ha ha, nhà họ Diệp có thực lực yếu nhất, chờ đợi hai gia tộc lớn kia cũng là điều dễ hiểu thôi, nếu không sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu, tới lúc đó bị đánh thảm khỏi bàn”, một tu sĩ khá lớn tuổi, mặt hơi dài vuốt ve chòm râu nói.

“Câm miệng!”
“Ông nói ai yếu? Nói lại lần nữa xem?”
Bỗng nhiên, những tiếng quát lớn vang lên xung quanh.

Tu sĩ mặt dài sửng sốt nhìn lại xung quanh.

Chỉ thấy các tu sĩ trẻ đều đứng phắt dậy, ánh mắt cố nén giận nhìn ông ta, trông như thể một lời không hợp sẽ nhào lên vậy.


Ông ta hoảng sợ.

Chuyện gì thế này?
Trêu chọc nhà họ Diệp đã thành thông lệ hằng năm rồi cơ mà?
Sao đột nhiên hôm nay lại biến thành mông hổ, không thể đụng cũng chẳng được chạm thế này?
Nhìn những người bị chọc giận kia, ông ta câm như hến, liên tục chắp tay xin lỗi, không dám nói thêm gì nữa.

“Nhìn kìa! Đó chính là gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Thần Phi!”
Lúc này, có người la lớn, tất cả đều vội vàng nhìn qua.

Một tu sĩ còn khá trẻ đang chậm rãi bước lên cầu thang, đi đến vị trí chủ trì lôi đài.

Hắn hết sức thoải mái và tùy ý, như thần tiên chốn bồng lai rơi xuống phàm trần.

“Hắn đẹp trai quá!”
“Đó là gia chủ nhà họ Diệp hả, trẻ quá đi!”
“Ta tuyên bố, hôm nay cái danh xưng người điển trai nhất thôn Cẩu Oa Tử, sông Hắc Thổ, trấn Tề Đồng, thành Vân Tiêu này sẽ được chắp tay truyền lại cho hắn!”
Trong một góc trên khán đài, một thanh niên mặc tố y xanh đậm nhìn đấu trường huyên náo, chậc chậc tò mò.

“Đây đúng là cái thế giới chỉ nhìn vào nhan sắc mà”.

“Ngươi khỏi phải nói, Diệp Thần Phi đó trông rất ra dáng nha, khí độ bất phàm”.

“Tốt nhất nên để ý xem thiên tài của bọn họ thế nào, có lẽ sẽ tìm được một hai người đủ mạnh để bước vào học viện của chúng ta”.

“Ta thấy hơi khó nha, nơi này quá nhỏ, tỷ lệ xuất hiện thiên tài thật sự là cực kì thấp, đừng để nhìn nhầm người rồi lúc dẫn về lại khiến người ta cười nhạo”.

“Yên tâm, có học trưởng Trương Đông ở đây, chắc chắn sẽ không nhìn nhầm”.

Đứng đầu trong đám người là một thanh niên mặc tố y màu xanh đậm, đang khoanh tay đứng đó.

Trên tầng cao nhất của đấu trường Đằng Vân.

Nơi này có một dài ngắm cảnh nằm tít trên cao, tầm nhìn thoáng đãng, là vị trí tốt nhất để quan sát trận đấu.

Trên đài ngắm cảnh là ba chiếc bàn và ghế mềm song song nhau, trên bàn là những đĩa hoa quả và trà thơm đã được bày sẵn.

Đó chính là vị trí chuyên dụng của ba gia chủ.

Có vẻ khá gần nhau.

Diệp Thần Phi khẽ nhíu mày, hắn cũng không muốn ngồi gần hai kẻ này như thế.

Nhẹ nhàng búng một cái, hai chiếc bên cạnh nhanh chóng bị đẩy đi vài mét.


Sau đó, hắn mới chậm rãi ngồi xuống chỗ chính giữa.

Còn việc hai gia chủ kia có ý kiến gì hay không.

Thì liên quan quái gì đến ta?
Mặt trời lên cao.

Đoàn xe của nhà họ Lý và nhà họ Đường cuối cùng cũng chậm rãi tiến vào.

Bọn họ làm màu làm mè còn lố hơn cả nhà họ Diệp, thậm chí còn có đoàn quân hành đi trước, màu mè không nói nên lời.

Trong tiếng ồn ào náo nhiệt của mọi người, một lát sau, Đường Chính và Lý Lưu Tô dắt nhau đi tới.

Khi bọn họ thấy Diệp Thần Phi ngồi ở chính giữa thì thoáng ngẩn người.

Đường Chính thì tỏ vẻ khó chịu hết sức rõ ràng, bởi vì từ trước đến nay vị trí đó luôn thuộc về ông ta.

Nhưng hôm nay đông người, tất nhiên bọn họ sẽ không tranh cãi nhau vì một chuyện nhỏ như thế, khiến người ngoài chê cười.

Lý Lưu Tô cười chào hỏi Diệp Thần Phi, sau đó bảo Đường Chính chọn chỗ trước, rồi cuối cùng ông ta mới ngồi xuống.

Sau những tiếng chuông vang vọng, trận chiến thành Vân Tiêu chính thức bắt đầu!
Đã là một sự kiện lớn thì tất nhiên sẽ có lễ khai mạc.

Đó cũng là một thời cơ tốt để tạo nên tên tuổi của mình.

Chẳng hạn như Túy Mộng Lâu, Vạn Bảo Các, Mật Hương Uyển và rất nhiều thế lực lớn của thành Vân Tiêu, họ đều đưa đến những màn biểu diễn độc đáo.

Điều khiến Diệp Thần Phi có chút kinh ngạc là Cốc Vạn Tâm chính là người chủ trì trận chiến thành Vân Tiêu.

Đối mặt với đấu trường hơn vạn người, nàng không hề luống cuống mà vẫn nói cười cực kỳ vui vẻ, cộng với dung nhan xinh đẹp và dáng người thướt tha khiến khán giả vô cùng thích thú.


Sau lễ khai mạc, cuối cùng cũng đến vấn đề chính.

Cốc Vạn Tâm bắt đầu tuyên bố quy tắc của trận chiến thành Vân Tiêu.

Quy tắc này cực kỳ chi tiết, có thể nói là bảo đảm được công bằng tuyệt đối, cuối cùng dựa theo thứ hạng để xếp hạng cho gia tộc.

Nhưng Diệp Thần Phi cũng lười xem, đệ tử của hai gia tộc kia hoàn toàn không thể là đối thủ của Diệp Hoàng nhà họ.

Sau khi Cốc Vạn Tâm đọc quy tắc, nàng dùng giọng nói hào hứng, lớn tiếng tuyên bố: “Thế thì chúng ta cùng cho một tràn pháo tay nhiệt liệt chào mừng người xuất chiến đến từ nhà họ Diệp, Diệp Hoàng!”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng hoan hô cũng vang vọng.

Một bóng người mặc áo bào tím chậm rãi đi lên lôi đài.

Tuổi cô bé không lớn, nhưng đã có thể thoải mái đối mặt với hơn vạn ánh mắt tập trung về mình.

“Hoàng tiên tử, ta yêu cô!”
“Tiên tử nhìn ta này, nhìn ta, chúng ta từng gặp nhau trong Túy Mộng hội đấy!”
“Cố lên, nghiền nát tất cả bọn họ!”
Mọi người nhiệt tình như nước, sau chuyện ở Túy Mộng hội, tên tuổi của Diệp Hoàng có thể nói là nóng bỏng nhất trong số những người tham gia dự thi.

Diệp Hoàng mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên.

Cả đấu trường nhanh chóng chìm vào yên tĩnh, nhìn động tác của cô bé..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận