“Nhưng cũng không tiêu hết đâu”.
“Vậy thì mua luyện khí đan trung phẩm và huyết khí đan trung phẩm đi, hừ hừ, đám nhóc con này thật là có phúc!”
“Còn những tài nguyên tu luyện tiêu hao khác nữa, đại ca nói muốn cung cấp số lượng vô hạn, để ta xem nào”.
“Ừm, phương diện luyện đan, linh thảo cấp thấp luôn không đủ, mua số lượng tăng gấp mười lần, tầm đó”.
“Tài liệu luyện khí, trận pháp và chế phù cũng tăng gấp mười lần đi”.
“Ăn uống của chúng ta chắc cũng nên nâng cao một chút, cho thêm nguyên liệu nấu ăn cao cấp đi, như vậy sẽ giúp mọi người đề thăng tu vi”.
Diệp Tùy Hổ tính toán hồi lâu, tổng cộng tiêu tốn 2000 vạn viên linh thạch.
Nhưng còn 3000 vạn viên thì sao, phải làm thế nào bây giờ?
Lần đầu tiên hắn ta rầu rĩ vì quá nhiều tiền không tiêu xài hết.
“Vậy thì mua tài nguyên tu luyện cao cấp đi!”
Diệp Tùy Hổ hạ quyết tâm, bút lông trong tay lại một lần nữa bay lượn.
“Tẩy tủy đan, thối thể dịch, công pháp hoàng cấp, linh khí hoàng cấp, thối khí đan…”
Hắn ta viết hồi lâu, tính toán đến mức đầu óc căng phồng mới tiêu hết toàn bộ linh thạch còn thừa.
Diệp Tùy Hổ tê liệt ngồi trên ghế, thở dài một hơi.
Cuối cùng đã hoàn thành kế hoạch chi tiêu tháng này.
Nhìn một chuỗi dãy số dài cần mua trên bảng kia, Diệp Tùy Hổ có chút ngạc nhiên.
Đầu tư tài lực như vậy, nhà họ Diệp lo gì không hưng vượng?
Nhà họ Lý hay nhà họ Đường gì đó sớm muộn cũng sẽ bị nhà họ Diệp thay thế thôi!
Vào lúc hắn ta đang suy tư, đột nhiên tiếng gõ cửa thư phòng vang lên.
“Vào đi”.
Một người trung niên mặc đồ quản gia đi vào.
“Ngô quản gia hả, có chuyện gì không?”, Diệp Tùy Hổ nói.
“Tam gia, có người cầu kiến”, Ngô quản gia nói.
Diệp Tùy Hổ đứng hàng lão tam trong trực hệ huynh đệ, nội tộc tôn xưng là tam gia.
“Là ai?”, Diệp Tùy Hổ hỏi.
Ngô quản gia ngừng một chút rồi lại nói: “Ông ta nói mình tên Chương Tử Minh, phụng mệnh gia chủ đến đảm nhiệm đại sư dạy đan thuật trong gia tộc”.
“Ai!”
Diệp Tùy Hổ thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.
Cửa nhà họ Diệp.
Chương Tử Minh dẫn theo hai đệ tử, bọn họ lưỡng lự đứng trước cửa.
Sau khi cầm tiền, ông ta không dám trì hoãn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ném Đan Phượng các cho đại đệ tử, sau đó dẫn theo hai tiểu đệ tử mình thích nhất đi đến nhà họ Diệp báo danh.
Tốc độ của ông ta rất nhanh, chỉ sợ chọc Diệp Thần Phi mất hứng.
“Chương Tử Minh?”
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau lưng.
Chương Tử Minh quay đầu nhìn lại, chính là trận pháp sư lục phẩm của thành Vân Tiêu, Đổng Thiên Cơ.
Hai người cùng đẳng cấp, vì vậy quen biết lẫn nhau.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Hai người đồng thời hỏi.
Con ngươi Chương Tử Minh đảo vòng vo, cười nói: “Ta được gia chủ nhà họ Diệp mời tới làm khách, ngươi thì sao?”
Đổng Thiên Cơ hừ hừ, nói: “Đừng giả bộ, ngươi cũng đến nhà họ Diệp làm khách khanh chứ gì?”
Bọn họ hiểu rõ nhau, vừa liếc mắt liền nhìn ra tình hình của đối phương.
“Như nhau thôi”, Chương Tử Minh cười hắc hắc nói: “Xem ra huynh đệ ngươi sợ mạo phạm đến Diệp tiền bối chứ gì?”
Ánh mắt Chương Tử Minh rất xảo quyệt, nhìn thấu Đổng Thiên Cơ khí huyết dâng trào, rõ ràng là ông ta vừa bị nội thương.
Hơn nữa ông ta rất hiểu tính cách của Đổng Thiên Cơ, nhất định là đã ăn nói lỗ mãng trước mặt Diệp Thần Phi, cho nên mới bị trừng phạt.
Nghĩ đến, ông ta liền thầm vui mừng, may mà Diệp Thần Phi tha cho mình.
Đồng Thiên Cơ đen mặt, hừm lạnh một tiếng nói: “Đấy là Diệp tiền bối đang khảo sát thực lực trận pháp của ta thôi, hắn còn chỉ điểm ta mấy câu, ngươi hâm mộ còn chẳng hết”.
Ông ta cũng không thua Chương Tử Minh về mặt ngôn ngữ.
Hai người theo đuổi tâm tư của riêng mình, mơ hồ đối lập.
Lúc này, Diệp Tùy Hổ từ bên trong cửa đi ra.
“Chương đại sư, không tiếp đón từ xa, thật sự có lỗi!”
Diệp Tùy Hổ liên tục chắp tay, đột nhiên nhìn thấy Đổng Thiên Cơ bên cạnh, hắn ta ngẩn người, sau đó vội vàng nói: “Đổng đại sư! Không ngờ ngài cũng ở đây!”
Hắn ta cảm thấy chân có chút mềm nhũn, hai vị đại sư cùng dắt tay nhau tới, chẳng lẽ đều do đại ca tìm đến?
Đại ca, huynh quá đỉnh rồi!
Chương Tử Minh nở nụ cười nói: “Không sao không sao, ta tuân theo chỉ thị của Diệp gia chủ tới đây”.
“Không sai”, Đổng Thiên Cơ cũng gấp gáp nói: “Diệp gia chủ đức cao vọng trọng, có thể vào nhà họ Diệp làm khách khanh, đó chẳng phải là phúc phận Đổng mỗ ta tu mấy đời sao!”
Diệp Tùy Hổ nhìn hai vị đại sư ngày thường hết sức cao ngạo, nhất thời hắn ta chưa kịp hoàn hồn.
Hai vị đây sao vậy, tự nhiên lại trở nên khách sáo thế?
Hắn ta không rõ thế nào, nhưng vẫn nhiệt tình mời hai người vào.
Ngồi ở trong phòng khách, Chương Tử Minh và Đổng Thiên Cơ lần lượt lấy ra một tờ giấy viết thư, sau đó đưa cho Diệp Tùy Hổ.
Đó là tín vật của Diệp Thần Phi để lại, hai người đều rất tự giác không mở ra.
Diệp Tùy Hổ tập trung đọc tin nhắn bên trong.
“Tùy Hổ, đây là thầy ta tìm về, thù lao đã đưa, thời hạn thuê ba năm, đệ sắp xếp đi”.
“Đều là mấy người khù khờ, không cần quá khách khí”.
Diệp Tùy Hổ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hai vị đại sư mười phần khí tràng này, sao có thể dùng ba chữ ‘người khù khờ’ lên người bọn được.
Không biết tại sao đại ca lại miêu tả bọn họ như vậy.
“Hai vị đại sư, ta lập tức sắp xếp chỗ ở cho ngài, thông tin con cháu trẻ tuổi trong tộc, còn có cả sắp xếp bài giảng cũng sẽ sớm đưa đến tay hai vị thôi”, đương nhiên Diệp Tùy Hổ sẽ không coi bọn họ thành đồ ngốc, hắn ta khách khí nói..