Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

Phải bảy ngày nữa mới đến đêm trăng tròn tiếp theo.

Lâm Nhất không vội đi đến Thương Huyền Ma Vực ngay, trước khi đi ít nhiều cũng phải chuẩn bị một phen.

Tối thiểu không được phạm phải sai lầm kiểu để cho người ta từ trong kiếm ý ở tiếng tiêu có cơ hội thương tổn đến mình.

Lúc này ngẫm lại, trận chiến vừa rồi thật sự hung hiểm vạn phần.

Nếu Bôn Lôi ma kiếm mà mạnh hơn tí nữa, nếu một ngón tay đó của mình không thể đánh bị thương hắn ta, thì có khả năng người chết đã là mình rồi.

Mặt nạ Ngân Nguyệt có thể cứu hắn một lần, nhưng không thể cứu hắn lần thứ hai liên tiếp.


Mà Bôn Lôi ma kiếm này lại còn có thân phận đệ tử của Huyền Thiên Tông, e là sẽ có thêm nhiều rủi ro không lường trước được trong Ma Vực.

Lâm Nhất suy tư một lúc, rồi nói cho tiểu Băng Phượng nghe chỗ sơ hở ở Tử Diên Phi Vũ và Tử Diên Kiếm Quyết, với cả chướng ngại ở lấy tiêu ngự kiếm.

Tiểu Băng Phượng cười nói: "Cái này rất bình thường, năm đó Tử Diên Kiếm Thánh từng tận mắt thấy biển cực hàn và vạn năm băng tuyết trên băng nguyên vô tận, đó là khúc phổ do chính ông sáng tác. Khúc phổ thật sự phù hợp với Tử Diên kiếm quyết là Bách Điểu Triều Phượng, bổn đế đã kể với ngươi từ trước rồi

mà: "Bách Điểu Triều Phượng!"

Ánh mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ bất đắc dĩ, hắn đã lấy được khúc phổ Bách Điểu Triều Phượng từ tay tiểu Băng Phượng từ trước rồi.

Nhưng vẫn không thể thổi ra ý cảnh chân chính ẩn chứa trong khúc phổ, có một hơi không bắt được.

Lâm Nhất nghỉ hoặc, cái này không liên quan đến trình độ âm luật của hắn, mà có khả năng là liên quan đến việc kiếm ý thông thiên của mình đang gặp chướng ngại.

Chỉ sau khi thật sự nắm vững kiếm ý tứ phẩm thì mới thổi ra được Bách Điểu Triều Phượng như vừa rồi.

Nhưng kiếm ý tứ phẩm, khó như lên trời.

Thiên phú kiếm đạo của Lâm Nhất có thể nói là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó khăn trùng trùng.

Trong lúc thoáng qua, hắn ta sờ được một sợi da lông, chỗ mi tâm hay có kiếm ý nóng rực lúc ẩn lúc hiện, nhưng loại cảm ngộ huyền diệu này toàn lóe qua.


Giống như cát chảy, nhìn thấy được, thậm chí còn cầm được, nhưng thể nào cũng chảy đi qua kế tay.

Có thể dự đoán, kiếm ý của hẳn sẽ bị kẹt ở cảnh giới Thông Thiên trong khoảng thời gian khá dài.

"Bây giờ ngươi muốn tăng thực lực đột ngột trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có hai cách. Một là đột phá tu vi lên Tinh Quân, với nền tảng của ngươi, nếu đột phá lên Tinh Quân thì chí ít sẽ ở Tinh Nguyên đỉnh phong."

Tiểu Băng Phượng phân tích cho hắn nghe: "Đến lúc đó, dựa vào Phù Vân thập tam kiếm và Phù Vân kiếm quyết, đủ để ngươi ung dung đối phó với cao thủ ở cấp bậc này giống như Bôn Lôi ma kiếm."

Đây là cách trực tiếp nhất, và cũng sẽ không có bất kỳ độ khó nào.

Chỉ cần Lâm Nhất bằng lòng thì bây giờ hắn có thể luyện hóa đan Tinh Thần trong tay rồi đột phá lên Tinh Quân luôn.

Nhiều nhất là tốn ba ngày, và sẽ không có nguy hiểm gì.


Hiện giờ, kiến thức và nền tảng của hắn đã cực kỳ đáng sợ, dù đột phá lên Tỉnh Quân, thì cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Chiến đấu với người ở cảnh giới này sẽ tương đối dễ dàng, tối thiểu là trong Phù Vân kiếm tông, sẽ không đệ tử nào có thể là đối thủ của hắn.

Mạnh như Diệp Tử Lăng cũng không được.

Nhưng hắn đã có dự tính riêng rồi, hắn muốn luyện ra thất hoa tụ đỉnh, đạt đến cực hạn của cảnh giới Thiên Phách. Bây giờ trong khí hải mới trồng được sáu đoá hoa Tinh Ma, hắn không thể đột phá lên Tinh Quân được.

"Cách thứ hai thì sao..." Lâm Nhất bỏ cách một, hắn hỏi tiếp.

Tiểu Băng Phương cười nói: "Cách thứ hai thì không dễ như thế nữa. Lấy tiêu ngự kiếm, chung quy vẫn là ngự kiếm giết địch, nhưng hiện giờ kiếm ngộ của ngươi đang gặp chướng ngại, vậy Lấy tiêu ngự kiếm cũng sẽ gặp phải chướng ngại.

"Vậy nên?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận