Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

Thấy Lâm Nhất đồng ý, Phùng Chương không ở lại nữa. Hai người ở giữa rừng núi, đi xuống núi.

Khi sắp hạ xuống, Lâm Nhất tập trung nhìn thì thấy Diệp Tử Lăng mặc váy. dài màu tím, lộ ra đôi chân thon dài. Nàng ta vẫn như trước kia, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng, vầng trán lộ ra sự sắc bén và anh khí khiếp người.

Đứng bên cạnh là Tiểu Vũ Nhược, so với nàng ta, cô bé này nhanh nhẹn tinh quái, là một thiếu nữ tuổi xuân hoạt bát.

Đôi mắt to long lanh, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất tới, khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng.

Trừ hai nàng, còn có hai vị đệ tử chân truyền ở cạnh, nếu thêm cả Lâm Nhất và Phùng Chương, thật ra trận thế này là cực lớn.

Mặt trời mọc thật đẹp, ánh mắt trời chiếu xuống.

Diệp Tử Lăng và Vũ Nhược, hai mỹ nhân một lớn một nhỏ, dưới ánh mắt trời có thể nói là có chút chói mắt.

Bất kể là ai thì lần đầu gặp đều sẽ bị thu hút bởi diện mạo xinh đẹp và khí chất khác nhau của hai nữ tử, rồi không kìm được nhìn thêm vài cái.

Còn về hai người bên cạnh hai nàng ấy, tu vi cũng không yếu, đều ở cảnh giới Tỉnh Hà giống Phùng Chương.

Lâm Nhất thầm kinh ngạc, thân phận của cô nhóc Vũ Nhược chắc chắn không đơn giản, đệ tử chân truyền cảnh giới Tinh Hà có thể nói là quân tinh nhuệ của Phù Vân kiếm tông.


"Ta tưởng đệ sẽ không tới cơ, con bé này hồ nháo, đệ cũng chiều nó." Diệp Tử Lăng nhíu mày, người khác không rõ chứ nàng ta biết rõ Lâm Nhất đang thử đột phá Thất hoa tụ đỉnh.

Thời gian của hẳn quý giá cỡ nào chứ, không phải để lãng phí đâu. "Không sao." Lâm Nhất mỉm cười, không hề nhiều lời.

Tiểu Vũ Nhược cũng được tính là nửa đệ tử của hắn, Phù Vân thập kiếm, cơ bản toàn là Lâm Nhất dạy cho nàng ta, hơn nữa ngày thường nàng ta cũng hay. tới tìm Lâm Nhất xin dạy bảo.

Cô nhóc này tính tình cực tốt, ngây thơ hồn nhiên, Lâm Nhất cũng khá là quan tâm tới lần đầu tiên nàng ta thí luyện.

Thân là kiếm khách, không thể cứ trưởng thành trong tông môn suốt đời được, cũng không thể trốn sau lưng Diệp Tử Lăng suốt đời.

"Đi thôi!"

Diệp Tử Lăng không hỏi nhiều, nàng ta đưa tay ra vẫy, chỉ thấy ở đỉnh núi phương xa có một con ma điêu màu đen bay tới.

Mấy người lần lượt trèo lên ma điêu, sau khi ngồi vững, ma điêu tung cánh, vẽ ra hai đạo khí lãng, cơ thể to lớn điên cuồng bay lượn như tia chớp trong núi rừng.

Lâm Nhất ngồi ngay ngắn trên tấm lưng rộng của ma điêu, cảm nhận được. tốc độ của ma điêu, chỉ nguyên tốc độ di chuyển thẳng thôi, con ma điêu này nhanh hơn thân pháp của hẳn nhiều.

Diệp Tử Lăng ngồi hàng đầu, dáng người cao gầy, thỉnh thoảng mấy người khác có trò chuyện với nàng ta vài câu.

Lâm Nhất lấy thân phận công tử Táng Hoa hành tẩu ở Thương Huyền phủ, thỉnh thoảng hắn gặp mấy tên tà tu chế nhạo Phù Vân kiếm tông, họ bảo mấy năm nay Phù Vân kiếm tông toàn dựa vào một nữ nhân chống đỡ cho.

Sự thực là vậy, nhưng ở nội bộ Phù Vân kiếm tông, hầu như toàn bộ đệ tử chân truyền vẫn khá là tin phục đại sư tỷ của bọn họ.

Những việc nàng ta làm cho Phù Vân kiếm tông, mọi người đều thấy, một tiếng đại sư tỷ này cũng không phải chỉ dựa vào mỗi thực lực đâu.

Theo lý giải của Lâm Nhất, với thiên phú của nàng ta, dù có vào kiếm tông thì cũng không vấn đề gì.

Ngẫm nghĩ chắc phải có điều gì đó duy trì nên nàng ta mới không đi, một mực ở Phù Vân kiếm tông.

Hoang Gổ vực kiếm tông, có mấy người có thể nắm được kiếm ý ở cảnh giới Thông Thiên, e là cũng chỉ như lông phượng củ ấu, sẽ không có quá nhiều.


Từ vẻ mặt của mấy đệ tử, Lâm Nhất có thể cảm nhận thấy rõ, sự kính phục và một chút ái mộ mà mấy người này dành cho Diệp Tử Lăng.

Lâm Nhất cười, hắn cũng không bất ngờ về điều này.

Nữ tử giống như nàng ta, chưa bàn đến mỹ mạo, chỉ nguyên khí chất của nàng ta thôi đã đủ để nhiều người hướng về rồi.

Chỉ có điều tính cách có hơi ngạo kiều, từ trước đến giờ nàng ta vẫn lạnh nhạt với Lâm Nhất, chẳng tỏ thái độ gì, có khi sau khi biết thiên phú và thực lực của hắn, nàng ta vẫn phê bình kín đáo ấy chứ.

Ta ấy à, chính là một người tốt.

Nghĩ đến lời đối phương nói, Lâm Nhất không kìm được cong môi cười, thực ra đại sư tỷ như thế cũng rất tuyệt.

"Lâm Nhất!"

Đúng lúc này, Diệp Tử Lăng đang ngồi ở đằng trước bỗng quay đầu lại, mấy người cũng nhìn sang hắn.

"À, sao thế?" Lâm Nhất tỉnh táo lại, hỏi.

Diệp Tử Lăng nhìn hắn rồi nói: "Ta nghĩ rồi, đệ tới Phù Vân kiếm tông, chắc đây cũng là lần đầu tiên đệ xuất tông. Đệ có thiên tư hơn người, nhưng suy cho. cùng tu vi mới chỉ ở cảnh giới Thiên Phách, đệ đừng ngông nghênh quá. Nơi lát nữa tới không như Phù Vân kiếm tông đâu, nếu ngông nghênh quá rồi gây rắc. rối, thì chưa chắc ta đã bảo vệ được đệ đâu."

Lâm Nhất ò một tiếng, mỉm cười, trong lòng thì giật mình.


Thảo nào đối phương thấy mình và Phùng Chính tới thì vẻ mặt có chút bất mãn, hóa ra nàng ta cũng coi mình thành đối tượng cần bảo vệ.

"Có sư tỷ ở đây, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.' Lâm Nhất gật đầu nói.

"Tất nhiên rồi!"

Một thanh niên ngồi bên cạnh Phùng Chính lên tiếng: "Đại sư tỷ là nhân tài kiệt xuất trên Quân Bảng, yêu nghiệt nắm chắc kiếm ý thông thiên, trong Thương Huyền phủ này, không ai bằng được thiên phú kiếm đạo của tỷ ấy. Cho dù có đi Hoang Cổ vực, thì vẫn yên ổn được, có đại sư tỷ ở đây tất nhiên sẽ không có chuyện gì. Đâu có như người nào đó, dựa vào may mắn mới được làm đệ tử chân truyền phòng chữ thiên."

Lâm Nhất ngẩn ra, ít nhiều gì cũng hơi bất đắc dĩ, hắn cười gượng.

Đệ tử chân truyền phòng chữ Thiên, cái đó có phải hắn chủ động xin đâu, là ông già chưởng môn Phù Vân kia chủ động cho hắn mà.

"Không phải đâu? Phù Vân thập tam kiếm của Nhất sư huynh đã tu luyện đến kiếm thứ mười rồi, hơn nữa còn đạt đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn!" Tiểu Vũ Nhược không vui rồi, nàng ta không thích người khác nói xấu Nhất sư huynh.

Nàng ta vừa dứt lời, mấy người khác đều sửng sốt, ánh mắt họ hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Phù Vân thập tam kiếm là kiếm pháp nổi tiếng, tiếng tăm lừng lẫy ở khắp Hoang Cổ vực, đệ tử chân truyền bình thường, tu luyện được một hai ba kiếm ở. mức đại thành là đã ghê gớm lắm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận