Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt

"Tân Phong rất đáng sợ à?"

Phùng Chương cất tiếng hỏi, đây cũng là điều Lâm Nhất khá tò mò.

Liễu Vân nhẹ nhàng giải thích: "Khi hắn ta đạt tới cảnh giới Tinh Hà tranh danh tiếng với Bôn Lôi Ma kiếm, nhưng nửa năm trước đã ngưng tụ ra Tỉnh Tượng, bây giờ thực lực của hắn ta đã vượt xa người sau."

Phùng Chương mở miệng, rõ ràng hơi sợ hãi.

"Một Tân Phong còn không đáng lo..." Diệp Tử Lăng nghĩ xa hơn. Bỗng nhiên sắc mặt nàng ta tái nhợt, phun ra một ngụm máu.

Khí tức trên người yếu đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. "Sư tỷ!"

Mấy người khác cũng hoảng sợ biến sắc, vội vàng bước tới đỡ nàng ta. Vút

Tuy nhiên, Lâm Nhất phản ứng nhanh nhất. Hắn đã đỡ được Diệp Tử Lăng trước khi những người khác đến.

Trước đó hắn đã để ý thấy khi nàng ta xuyên qua nọc độc do con trăn vảy xanh phun ra. Nhìn có vẻ vô cùng mạnh mẽ nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, ngay cả con trăn vảy xanh cũng không ngờ tới cảnh này đó.

Nọc độc của nó là thứ mà ngay cả cao thủ cảnh giới Thần Đan cũng phải dè chừng đôi chút.


"Tỷ ấy trúng độc." Quả nhiên Lâm Nhất kiểm tra một lúc rồi quay sang nói với mọi người.

"Không sao, không chết được đâu. Tìm được nơi có khả năng sinh ra Huyết Diệm Long Văn Kim nhất trong rừng đá máu trước đã." Diệp Tử Lăng đẩy Lâm Nhất ra, rồi đứng thẳng người bình tĩnh nói.

"Đúng là không thể chết được, nhưng tỷ không thể chiến đấu với ai trong vòng bảy ngày."

Lâm Nhất mỉm cười, cũng không phản bác đối phương, chỉ cảm thấy nữ tử này thật sự khá mạnh mẽ.

Hắn vừa dứt lời, một bóng đen bao trùm lấy mọi người. Thảo nào ban nãy đại sư tỷ mới thả Tần Phong đi, còn dặn dò mọi người đừng đuổi theo hắn ta.

"Không khoa trương như vậy đâu." Diệp Tử Lăng trừng mắt với Lâm Nhất, rồi nuốt một viên đan dược. Sau khi khôi phục được khí sắc, nàng ta lập tức dẫn mọi người tiến sâu vào trong rừng đá.

Lâm Nhất ở lại cuối cùng, cũng không vội rời đi. "Vân sư huynh, huynh không đi cùng chúng ta à?" Tiểu Vũ Nhược tò mò hỏi.

"Bọn muội đi trước đi, ta xử lý thân thể của con trăn xanh này đã." Lâm Nhất chớp mắt, mỉm cười với Tiểu Vũ Nhược.

'Trong mắt mấy người lập tức lóe lên lửa giận, đại tỷ bị trúng độc, còn chưa †ìm được nơi sinh ra Huyết Diệm Long Văn Kim. Ngoài ra còn có đám tà tu như hổ rình mồi, mà tên này vẫn nhắm vào con trăn xanh.

"yêu thú này vốn do đệ giết chết, ta cũng không nói gì, cứ để đệ xử lý đi." Diệp Tử Lăng khá thản nhiên đối với việc này, cũng không nói nhiều nữa. Khí sắc đã khôi phục hơn nhiều, nàng ta dẫn mấy người họ tiến vào nơi sâu.

Dĩ nhiên những người khác không tin Lâm Nhất có thực lực giết chết con trăn vảy xanh, nhưng họ cũng không thể phản bác lại lời nói của Diệp Tử Lăng.

Sau khi mấy người họ rời đi, Lâm Nhất nhìn thi thể như quả núi của con trăn vảy xanh mà cảm thấy đau đầu.

yêu thú này quá lớn, một số nguyên liệu tốt cũng không thể mang đi được. Nếu có Tiểu Tặc Miêu ở đây thì tốt rồi.

Vút

Lâm Nhất dang rộng hai tay, đáp xuống trên tấm lưng rộng uốn lượn của con trăn xanh, đi dọc trên đó để đo khoảng cách.

Bang!

Sau đó hắn lấy kiếm Táng Hoa ra đâm một nhát. Tia lửa bắn tung toé, tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên.


Diệp Tử Lăng bị thương, không cách nào thi triển được kiếm ý Thông Thiên. Cho dù những người khác có ý, cũng không thể cắt lìa thân thể của con trăn vảy xanh này. Nàng ta đã nghĩ đến điều này từ lâu nên không để người khác xử lý nó, với cả vốn là do Lâm Nhất giết chết con yêu thú này.

Khi nàng ta chạy đến nơi, yêu thú đã thoi thóp.

Bùm!

Một nhát kiếm hạ xuống, máu phun ra như cột nhà, đồng thời còn có cả yêu đan cấp Vương lẫn trong đó.

"Đồ tốt!" Lâm Nhất cong môi mỉm cười, bất chấp thứ bẩn thỉu bên trên mà tóm lấy nó.

Đây là thứ ngựa Huyết Long thích nhất, nếu gặp được nhất định phải đưa cho Tiểu Tặc Miêu cất giữ, tiếc là không phải một giao long.

Hắn lại bước tới trước mấy bước, mỗi bước là vài trăm mét. Đến khi tiếp đất, vẻ mặt Lâm Nhất trông thoải mái. Hắn tự nhủ: "Chắc là ở đây!"

XiIXi!

Khi lớp vảy bong ra, không lâu sau Lâm Nhất đã lấy ra một túi mật rắn.

Nọc độc đáng sợ quấn quanh túi mật của con rắn rơi xuống đầu nhọn của kiếm Táng Hoa. Nọc độc màu xanh lá cây khiến người ta kinh tởm. Lâm Nhất đóng tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể, đôi mắt hơi ngưng tụ và cẩn thận chém

vụn khí độc bằng kiếm ý Thông Thiên.


Khi kiếm ý đạt đến một cảnh giới nhất định, nó có thể cắt nát hư vô, nhưng nọc độc của con trăn xanh này mới là sát chiêu lợi hại nhất của nó.

Chất lỏng màu xanh lá cây đang động đậy như thể mang sự sống, khiến Lâm Nhất khá kiêng dè.

Hắn còn chưa có năng lực vượt qua nọc độc như sóng biển mà vẫn sống sót khoẻ mạnh như Diệp Tử Lăng.

Một lúc lâu sau, sau khi Lâm Nhất cẩn thận dỡ bỏ, một túi mật rắn phát ra ánh sáng xanh lục xuất hiện trên mũi kiếm.

Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, lấy bình ngọc ra rồi trịnh trọng thu lại cẩn thận.

Sau đó, động tác của Lâm Nhất nhanh hơn nhiều. Con trăn vảy xanh to đến mức hết cả chỗ đựng thịt rắn.

Hết cách, hắn chỉ đành cắt phần tinh tuý nhất, nhưng cuối cùng vẫn bỏ sót rất nhiều bảo bối, làm Lâm Nhất cảm thấy rất tiếc nuối.

Đến khi hắn làm xong việc thì trời đã tối.

"Đi hội hợp trước đã."

Lâm Nhất không ở lại quá lâu, hắn loé mình vài cái trong màn đêm, bóng dáng đã biến mất trong rừng đá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận