“Không sao đâu, thiếu môn chủ hiểu là được rồi.
Người quan tâm ta thì không cần phải giải thích.
Còn người chán ghét ta thì có giải thích cũng không được gì, cuối cùng cũng sẽ tìm cớ mà thôi.
Lại nói, so với những thứ mà ta gặp phải lúc trước thì chuyện này thật sự không là gì cả!”
Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, trên khuôn mặt điển trai của hắn cũng không có quá nhiều phàn nàn.
Việc này khiến Bạch Vũ Phàm có hơi kinh hãi, cảm thấy rất bất ngờ.
Advertisement
Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến hắn từ một tên Kiếm Nô từng bước đi đến ngày hôm nay.
Và có lẽ chính vì như thế nên trong 3000 đệ tử tông môn, Tô Hàm Nguyệt chỉ để ý duy nhất một người, đó là Lâm Nhất.
Advertisement
“Ta đến là để ban thưởng cho ngươi.
Đây là Dưỡng Tâm đan mà lúc trước phụ thân ta đã đồng ý cho ngươi.
Còn đây là phần thưởng của tông môn dành cho đệ tử bước vào nội môn, ngươi cũng nên đổi một thanh kiếm rồi!”
Bạch Vũ Phàm mỉm cười đưa cho hắn một thanh kiếm cùng một lọ đan dược.
Lâm Nhất không ngạc nhiên về Dưỡng Tâm đan.
Nhưng thanh kiếm này lại khiến hắn không khỏi cau mày, thầm kinh ngạc.
“Đây là huyền khí!”
Hắn đã từng bảo dưỡng bội kiếm cho rất nhiều đệ tử nội môn nên chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Bạch Vũ Phàm cười nói: “Rút ra thử xem!”
“Không gấp, cám ơn thiếu môn chủ đã ưu ái!”
Bạch Vũ Phàm trầm ngâm nói: “Cũng tốt, vậy ta cáo từ trước! Trong khoảng thời gian này ngươi không nên ra ngoài, nửa tháng sau, tất cả đệ tử nội môn đều phải đến thành Bạch Thủy”.
Lâm Nhất hiểu đó là vì chuyện Tứ tông tranh tài.
Sau khi tiễn Bạch Vũ Phàm đi khỏi, hắn lập tức quan sát huyền binh trong tay.
Vù!
Tia sáng lạnh lóe lên, kiếm đã bị Lâm Nhất rút ra, từng sợi khí lạnh trên thân kiếm tản ra.
Mũi kiếm sắc bén để lộ kiếm quang khiếp người.
Kiếm này vô cùng bén nhọn, lại rất có linh tính và ý vị.
Thiếu môn chủ đối xử với hắn không tệ, đã thay hắn chọn một thanh bảo kiếm.
Răng rắc!
Thế nhưng Lâm Nhất còn chưa tán thưởng xong thì thanh huyền binh kiếm có giá trị liên thành trong tay đã gãy ngay trước mặt hắn..