Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn


Thân pháp cao đẳng Đại Nhạn Quyết trong tay hắn đã sớm đạt đến cảnh giới viên mãn.

Hiện tại chỉ cần nhẹ nhàng nhảy lên, phối hợp với Thuần Dương Công là có thể đạt đến độ cao mấy trượng.
Trong khoảng thời gian ngắn có thể đạp không mà đi.
Từ đỉnh núi phi thân xuống hoàn toàn giống với một con nhạn lớn, tự nhiên mà linh hoạt.
Đợi đến khi hạ xuống đường núi, Lâm Nhất mới dừng thân pháp, cầm kiếm bước đi.
“Chào Lâm sư huynh!”
“Bái kiến Lâm sư huynh!”
“Lâm sư huynh!”
Dọc theo đường đi có vô số đệ thử Thanh Vân Môn, ai nhìn thấy hắn cũng đều dừng bước, cung kính hành lễ.
Ở Tứ tông tranh tài, Lâm Nhất dùng một trận chiến thành danh.
Advertisement
Lấy sức một người đại chiến với môn chủ Tử Viêm Môn, cuối cùng dùng một kiếm đả bại bốn vị đại trưởng lão.
Danh tiếng của hắn đã sớm truyền khắp nước Thiên Thủy, trong Thanh Vân Môn không ai là không biết, không ai là không hiểu.
Cũng không còn ai dám ở sau lưng xưng hắn là Kiếm Nô nữa, mỗi khi nhắc đến hai chữ Lâm Nhất, mọi người đều kính nể từ tận đáy lòng.
Lâm Nhất nhanh chân đi xuống núi.
Sau khi đi ngang qua một loạt kiến trúc to lớn, cuối cùng hắn cũng đến được phòng Tẩy Kiếm ở chân núi.
Trước phòng Tẩy Kiếm vẫn là năm tên tạp dịch lúc trước, bọn họ đang cố hết sức hoàn thành những công việc cực khổ, thấp kém nhất.
Advertisement
“Cả đám dùng sức cho ta, trước khi mặt trời xuống, phải nỗ lực tẩy sạch vết máu trên thân kiếm!”
Quản sự tạp dịch vẫn là đệ tử ngoại môn Chu Bình.
Bất chợt, gã ta xoay người lại, thoáng nhìn thấy Lâm Nhất ở ngoài viện thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Chu Bình bước nhanh đến, ngượng ngùng cười lấy lòng: “Lâm sư huynh, sao huynh lại đến nơi này, có gì cần căn dặn cứ gọi người đến là được, cần gì đích thân đến đây chứ?”
Tạp dịch trong sân nhìn thấy Lâm Nhất thì dừng công việc trong tay lại.
Vẻ mặt bọn họ vô cùng phức tạp.
Ánh mắt lộ vẻ xấu hổ, sau đó yên lặng cúi đầu, e ngại Lâm Nhất sẽ chú ý đến mình.
Năm đó bọn họ không hề đối xử tốt với Lâm Nhất dù chỉ là một chút.
Khi hắn còn là tạp dịch, cả đám vẫn luôn bắt nạt, xa lánh hắn, cho đến khi hắn trở thành Kiếm Nô, bọn họ càng thêm lạnh lùng xa cách, còn đuổi hắn ra ngoài trong đêm mưa to.
Với địa vị của Lâm Nhất trong tông môn hiện tại, nếu muốn trả thù thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên, những tạp dịch này đã suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất thậm chí còn không liếc nhìn bọn họ thì việc trả thù càng không nên nhắc tới làm gì, hắn thản nhiên nói: “Tất cả lui xuống đi!”
Thấy cảnh sinh tình, tuy Lâm Nhất không có ý định trả thù đám người này, nhưng khi nhìn thấy bọn họ vẫn không khỏi nhớ đến cảnh năm đó nguyên chủ bị xa lánh, nhục nhã.
Chu Bình và đám tạp dịch như trút được gánh nặng, vội vàng rời đi.
Nếu để bọn họ đối diện với Lâm Nhất hiện tại thì quả thực rất áp lực, cứ thấp thỏm không yên.
Nhớ tới những chuyện từng xảy ra với Tô Hàm Nguyệt tại đây, Lâm Nhất khẽ thở dài.
Nhìn vật nhớ người, bùi ngùi mãi không thôi.
Mãi một lúc sau, hắn híp mắt nhìn về phía lầu chính của phòng Tẩy Kiếm.
Nếu như nói có một người có thể biết được đoạn ký ức mà hắn đã quên mất thì người này… không thể là ai khác ngoài Hồng lão!
Lâm Nhất bước lên vài bước, đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng trong phòng Tẩy Kiếm vẫn như trước, chỉ có điều ao băng dường như đã yếu đi nhiều!
Nhìn quanh một vòng, hắn thấy được Hồng lão đang tập trung dưỡng kiếm.
“Bái kiến Hồng lão!”
Lâm Nhất bước nhanh đến, cung kính hành lễ.
Đối với ông lão trước mắt, hắn không dám có ý nghĩ bất kính, từ bức họa mà ông ta đã giao cho hắn, có thể thấy được Hồng lão chắc chắn là người có bí mật.
“Tiểu tử, nghe nói ngươi rất uy phong!”
Hồng lão xoay người, dung mạo không hề thay đổi, chỉ là đã có thêm nhiều nếp nhăn.

Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, ông ta dường như già đi hơn mười tuổi, tinh thần mệt mỏi, sự già nua hiển hiện rõ rệt.
“Hồng lão, thân thể của ông…”
Hồng lão thản nhiên cười: “Đã nói với ngươi từ trước ta là người đặt một chân vào phần mộ, sớm xem nhẹ sinh tử, mấy năm trước ta đã chuẩn bị xong quan tài cho mình rồi!”
“Hồng lão, lần này ta đến đây là có chuyện muốn hỏi!”
“Có liên quan đến Tô Hàm Nguyệt?”
Lâm Nhất sững sờ, sau đó lập tức lộ vẻ vui mừng: “Nói vậy chắc hẳn Hồng lão biết chuyện, thật tốt quá!”
Đợi Lâm Nhất nói xong, Hồng lão mới mỉm cười nói: “Đừng mừng vội, đoạn ký ức mà ngươi mất đi là do ta và Tô Hàm Nguyệt cùng liên thủ để phong ấn!”
“Cái gì?”
Nghe vậy, Lâm Nhất cảm thấy rất kinh ngạc, trong đầu dường như có sấm sét đang “ông ông” không dứt.
Chân tướng thật khó mà tưởng tượng nổi, hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của Lâm Nhất.
“Hồng lão, ông hãy nói cho ta biết, ta thật sự muốn biết rốt cuộc mình đã quên những gì.

Nếu như không hiểu rõ được, ta sợ cả đời cũng không thể tha thứ cho những sai lầm mà mình đã mắc phải!”
Vẻ mặt Lâm Nhất vô cùng sốt ruột, đau khổ cầu xin.
Khó khăn lắm mới tìm được người biết rõ chân tướng, nhưng không ngờ đối phương lại là kẻ đã tự tay phong ấn ký ức của mình, bảo hắn không sốt ruột sao được.
“Đứa trẻ ngoan, chúng ta phong ấn đoạn ký ức này chắc chắn là có nguyên nhân của nó.

Đối với ngươi tốt, với nàng cũng tốt, ngươi đừng đau khổ cầu xin nữa.

Ta nhất định sẽ mang bí mật này vào phần mộ, đối với ngươi, không biết mới là chuyện tốt!”
Hồng lão thở dài một tiếng, nhẹ giọng an ủi.
Thấy thái độ kiên quyết của ông ta, Lâm Nhất không khỏi chán nản.
“Ngươi cũng đừng để ý thái độ của Tô Hàm Nguyệt, bởi vì công pháp mà nàng tu luyện đã định sẵn nàng phải ở trên cao, không thể cúi đầu.

Tình cảm càng sâu thì tổn thương càng nặng, ngươi và nàng vốn là nghiệt duyên…”
Hồng lão ấp úng, muốn nói lại thôi, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng ông ta vẫn tiết lộ một ít cho Lâm Nhất.
Tình cảm càng sâu thì tổn thương càng nặng?
Lâm Nhất cau mày, rốt cuộc Tô Hàm Nguyệt đã tu luyện môn công pháp gì mà bá đạo như thế?
Bỗng nhiên, ngay lúc đó, Lâm Nhất chợt hiểu ra.
Rõ ràng là muốn giúp Lâm Nhất cải tạo thân thể nên mới ban thưởng đan dược, nhưng từ đầu đến cuối Tô Hàm Nguyệt không hề thay đổi thái độ, lúc nào cũng tỏ ra cao quý.
Bởi vì tình cảm càng sâu thì tổn thương càng nặng… Sự mâu thuẫn trong lòng cùng với những giày vò trong tim e là không ai biết được.
“Ta phải tìm được nàng, ta chắc chắn sẽ tìm được nàng!”
Ánh mắt Lâm Nhất trở nên kiên định, nói một lần rồi lại một lần.
“Ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi!”
Hồng lão nhìn lọn tóc vờn quanh ngón út của Lâm Nhất, nghiêm mặt nói: “Lọn tóc này chính là tơ ngọc mà nàng đã chặt đứt, nếu còn gặp lại, có thể nàng sẽ không chút do dự giết ngươi!”
“Ngươi vốn không biết lai lịch của nàng cùng những tránh nhiệm mà nàng phải gánh vác, nàng là Nữ Đế, ngày sau…”
Còn chưa nói hết lời, đột nhiên Hồng lão quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Cùng lúc đó, Lâm Nhất cũng cảm thấy kinh hãi, bên ngoài phòng Tẩy Kiếm xuất hiện một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ đang nhanh chóng đến gần.
Ầm!
Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị Hồng lão vỗ một chưởng, đánh hắn rơi vào ao băng.
Dưới mặt nước, Lâm Nhất có cảm giác mình đang tiến vào trạng thái chết giả, hơi thở biến mất, không cách nào động đậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui